Chương 1: Lần đầu gặp gỡ
Bùm~~~ Âm thanh của tiếng nước như đang vỡ tan ra khi một cô gái vừa mới gieo mình xuống dưới gần đáy của cái hồ bơi này. Cô ấy không bơi, chỉ đơn thuần lặn xuống dưới nơi sâu nhất của hồ bơi như muốn cơ thể mình và dòng nước kia hòa làm một vậy. Cô gái trong trang phục bơi màu đen bó sát khi đã chắc mình đã chạm đến nơi tận cùng của bể bơi này rồi thì cũng ngồi thu mình lại với nhau. Hai chân bó sát vào nhau, lưng hơi cong, cánh tay thì choàng qua ôm lấy đôi chân mình. Dáng vẻ nhìn vào thật vô cùng bi thương, và dường như cô ấy chọn nước để đắm mình vào trong đó là hoàn toàn có nguyên nhân. Vì chỉ có như thế mới không ai nghe được hai từ vừa mới khẽ vang lên cả-Anh Jiyeon~
I'll be your canvas~
You draw me all night long~
Nhạc chuông từ chiếc điện thoại đang được để ở trên thành hồ bơi vừa mới vang lên là đã nghe thấy âm thanh Soạt~~~ của dòng nước đang "mở đường" cho cô gái vốn từ nãy đến giờ chìm đắm ở dưới bể nay đã trồi cả cơ thể mình lên, đứng dậy một cách dứt khoát. Bước đi vô cùng lạnh lùng đến cái điện thoại, tay quơ bừa lấy cái khăn để lau sơ cơ thể, giọng nói vô cùng lạnh nhạt để bắt máy
-Alo! Tôi nghe.
-Được rồi! Tôi hiểu rồi. 15ph nữa tôi sẽ có mặt
Cuộc nói chuyện ngắn kết thúc, sau đó chỉ còn thân ảnh từ đằng sau vô cùng xinh đẹp của một cô gái đi vào phòng thay đồ ở cái hồ bơi này. Mặc trang phục cho mình xong xuôi, cô ấy bỗng đóng sầm cánh cửa tủ lại, ánh mắt đã thay đổi hoàn toàn. Không còn bi thương nữa mà là một ánh mắt của sự kiên định, từ miệng tự nói một câu với chính mình
-Anh Jiyeon! Em nhất định sẽ tìm được anh.
Khách sạn Queens~
-Chào cô, tôi có thể giúp gì được cho cô? – Một anh chàng tiếp tân trông khá trẻ cúi đầu, lễ phép hỏi một cô gái với vẻ ngoài cực bắt mắt. Mái tóc đen, dài được buông xõa tự nhiên, nước da trắng như tuyết điểm xuyết lên đó là đôi môi đỏ sắc sảo cùng đôi mắt đen hút hồn. Đường cong cơ thể thì không chỗ nào chê được. Cô gái đó chỉ cười nhẹ một cái rồi cũng lên tiếng trả lời
-Tôi có hẹn với một người ở khách sạn này, trong phòng 1407 – Cô gái đó vừa nói, vừa chìa ra một tấm danh thϊếp. Anh chàng tiếp tân nhìn cô đầy nghi hoặc rồi cũng cầm lấy tấm danh thϊếp lên xem "Park In Joo – Chủ tịch công ty trang sức SR", rồi bỗng niềm nở ngay với cô "Chủ tịch Park, cho tôi xin lỗi. Mời cô vào bên trong"
Cô gái đó khẽ gật đầu rồi cũng đi nhanh vào. Vừa đi, vừa ấn vào một bên trong tai mình là cái tai nghe Bluetooth siêu nhỏ "Đội trưởng, tôi đã vào được bên trong". Liền sau đó, thì ở bên ngoài khách sạn, trong chiếc xe hơi cỡ lớn khoảng 16 chỗ thì có một đội người hoạt động trên máy tính liên tục. Sau một lúc thì cũng có một người đàn ông trung niên, đứng lên nói với cô "Làm tốt lắm, cảnh sát Park Hyomin. Đây là lần đầu cô làm chuyện này nhưng cũng không phải quá tệ. Trong khách sạn này, có diễn ra hoạt động casino quy mô lớn, nên chúng ta phải bắt chúng cho bằng được. Cô nên nhớ, chuyên ngành của cô là tâm lý tội phạm không phải là cảnh sát nằm vùng. Nên nhiệm vụ của cô chỉ là dùng nghiệp vụ của mình, nắm bắt tâm lý của đối phương, làm cho họ tin tưởng cô thì sau này chúng ta mới cài được người thực sự vào"
-Ok! Hiểu rồi. Tôi đang đi gần tới phòng 1407 rồi. Tôi cúp máy đây – Hyomin nhanh chóng tắt đi nhưng bỗng một người trong xe hét lên "A! Chết rồi!", nhưng cô lại không nghe thấy được. Bên ngoài, đội trưởng gấp rút hỏi ngay "Có chuyện gì sao?". Lần này, một chàng trai còn trẻ tuổi, nhưng bề ngoài vô cùng thông minh, làm việc trên máy tính mình nãy giờ, chầm chậm quay đầu hối lỗi đáp "Đội trưởng! Tôi...tôi...Phòng đang diễn ra sòng bài không phải là 1407 mà là 1704. Lúc nãy, do tôi bất cẩn nên đã báo cáo sai ạ!"
-Aishhhh!!! – Đội trưởng tức giận dùng tệp hồ sơ đánh mạnh vào đầu chàng trai đó và cũng lấy điện thoại ra gọi cho Hyomin nhưng chỉ toàn là những tiếng Tút...tút...tút. Đội trưởng đăm chiêu lại, rồi ra lệnh ngay "Cậu! Gọi điện xin viện trợ. Chúng ta thực thi kế hoạch B. Ập vào bắt tại trận không vòng vo nữa. Còn cậu, chờ đó. Tôi về tính sổ sau. Hy vọng phòng 1407 không có người"
Trong khi đó, thì ở phòng 1407 lại có một cô gái khác trái ngược với sự hy vọng của đội trưởng. Cô gái đó ở phòng mình mà cứ liên tục dùng ống nhòm, quan sát phòng bên cạnh, cho đến khi điện thoại của cô reo lên thì cũng bình tĩnh ấn vào tai nghe lên nghe
-J6, sao rồi? Tình hình có gì bất thường không?
-Không có. Dù chỉ là một chút. Trùm cuối vẫn chưa xuất hiện
-À, đúng rồi J6. Có nghe tin gì chưa? Nhóm chúng ta sắp có người mới chuyển vào đấy. Nghe đâu là sở trưởng đích thân mời từ nước ngoài về. Nghe đồn giỏi lắm. Hình như...chuyên môn là tâm lý tội phạm thì phải. Thú vị đúng không?
-Vâng! Vâng! Lão bà Curie của em ơi~ Chị là hacker giỏi nhất nước ta thì làm ơn cung cấp cho em những thông tin của từng người có mặt trong phòng 1408 giùm cái. Đừng có như mấy bà tám chuyên đi buôn chuyện của người khác chứ
-Biết rồi, chờ chút! – Cô gái trong điện thoại bực bội trả lời và cũng nhanh chóng tra ra tất cả thông tin và đọc cho người kia nghe. Nhưng trong khi cô gái đó còn bận lắng tai nghe thì cửa phòng của cô bị mở ra chầm chậm mà cô vẫn không hay biết. Hyomin đẩy cửa nhẹ nhàng xong thì cũng bình tĩnh bước vào phòng. Nhìn xung quanh một lượt, và cũng thấy loáng thoáng bóng dáng của ai đó, qua ánh trăng chiếu rọi vào phòng
-Trời đã tối nhưng lại không bật đèn vì có tâm lý sợ hãi người khác sẽ biết mình ở trong căn phòng này. Căn phòng ngăn nắp, đồ ăn nhanh được để theo vị trí nhất định, tờ lịch trên bàn được đánh dấu cẩn thận. Chứng tỏ đã ở đây được một khoảng thời gian và đang theo dõi điều gì đó. Khi đạt được thì sẽ bỏ đi giống như chưa từng sống trong khách sạn này. Là...tai mắt của sòng bài đó, đang theo dõi nhất cử nhất động của cảnh sát – Hyomin tự nói cho mình nghe, rồi cũng ngờ ngợ nói lên câu cuối khi đang đứng ở đằng sau J6
-Đứng im! Giơ 2 tay lên. Cô đã bị bắt – Hyomin thản nhiên chĩa súng vào đầu của J6 làm nó bỗng chốc bất ngờ, nhưng rồi cũng bình tĩnh lại. "Cô là ai?" – J6 hỏi, Hyomin đáp ngay "Cô không cần biết tôi là ai. Cô chỉ cần biết, mình đã bị bắt. Mau, nói ra. Người điều hành sòng bài thật sự đang ở đâu?". J6 còn chưa kịp trả lời tiếp thì bỗng nghe đầu dây bên kia gấp rút nói vào điện thoại của mình "J6, xuất hiện rồi. Trên tay cầm theo 2 cặp táp. Mỗi cặp theo ước tính chứa khoảng 1kg ma túy. Mau qua khống chế tình hình trước. Quân hỗ trợ sẽ đến ngay"
-Ok! Em biết rồi – J6 trả lời ngắn gọn xong thì cũng chạy vụt đi chả thèm quan tâm đến Hyomin. Nhưng liền lập tức, bị cô nắm lấy cổ áo, kéo ngã ra sàn "Còn dám chạy" – Hyomin cảnh cáo nó. Nó tức giận hầm hầm, xoay người, gạt chân cô một cái làm cô giờ y hệt như nó. J6 đứng dậy, chạy đi thì một lần nữa bị Hyomin dùng tay kẹp cổ lại, nhưng nó cũng rất nhanh quật ngã cô, nằm đo dán ở trên giường. "Aishhhhhh!!! Cái thể loại gì vậy trời?" – J6 chửi rủa. Hyomin mặc kệ, cô ôm lấy eo nó, đè ép nó xuống giường, dùng cánh tay vẫn còn đang cầm súng mà chắn ngang cổ nó "Còn không chịu nói". J6 vẫn im lặng, giơ chân cao lên và đá vào người Hyomin làm cô đau quá nên phải buông nó ra. Không chần chừ, nó đã lật người cô lại, ép chặt 2 bàn tay cô xuống giường, vừa đúng lúc mặt trăng di chuyển đến ngay khung cửa sổ và chiếu rọi vào. Hyomin và nó bây giờ đều nhìn rất rõ mặt của đối phương, nhưng có lẽ người đơ cả người ra lại là cô, vì...môi của J6 chỉ cách môi cô chưa đầy 1cm.
Cả 2 cứ giữ tư thế như vậy, không có bất kỳ hành động nào khác nhưng khi tiếng trong tai nghe Bluetooth của nó vang lên "J6, em đâu rồi? Vừa có chuyện gì xảy ra vậy? Họ đã giao dịch xong rồi đang chuẩn bị lên xe đi kìa" thì nó liền rời khỏi người cô và cũng không quên tặng kèm cô một tiếng chửi "Đồ phá hoại". Đến lúc này, nó mới có thể hấp tấp chạy sang phòng bên cạnh vì Hyomin đang bận ngồi một đống ở trên giường, khuôn mặt bần thần cả ra.
Nó đứng trước cửa phòng thì thở ra một tiếng, và cũng nói "Chị Curie, có thể theo dấu chiếc xe của hắn được không?". Đầu dây bên kia cười khì một cái "J6 lần này em toi rồi. Để sổng mất trùm ma túy luôn đấy. Nhưng không sao, hắn ta sẽ lại sớm thực hiện giao dịch nữa thôi, đến lúc đó chuộc tội lại. Thôi~ hết việc của chị rồi. Chị đi ngủ đây. Làm gì mà đánh nhau với con gái nhà người ta mạnh bạo quá vậy?"
Câu hỏi châm chọc đó đã khiến ngọn lửa căm phẫn trong lòng nó bùng trở lại. Vì mọi hoạt động của nó đều được người kia nhìn thấy hết, kể cả cảnh lúc nãy. Lúc này, nó mới bước dần về phía phòng của mình, căm tức cầm lấy cây súng của cô, chĩa thẳng vào thái dương của cô. Hyomin tối sầm mặt mày lại, đang suy nghĩ xem cách gì sẽ giúp cô thoát được tình thế nguy hiểm này thì cô đã tìm được vị cứu tinh ngay
-Cảnh sát Park Hyomin! Nhầm phòng rồi. Là 1704 – Một nhóm người chạy vào, bật lấy đèn trong phòng lên thì quá đỗi kinh hãi trước tình cảnh hiện tại. Một cô gái đang chĩa súng vào đầu một cô gái khác với ánh mắt đỏ ngầu. Còn nó thì cũng chầm chậm đứng lên, khuôn mặt lạnh như tiền, nhìn xuống cô "Park Hyomin! Đừng để tôi gặp lại cô. Nếu không tôi sẽ gϊếŧ cô"
Nó nói xong thì cũng quăng mạnh cây súng xuống giường, bình thản bước đi dù rằng nó mới vừa cảnh cáo một cảnh sát. Vì...nhóm người đang đứng ngay cửa lúc này bỗng dạt sang hết hai bên, chừa đường cho nó đi trong cái nhìn ngạc nhiên của cô. Sau một lúc thì đội trưởng hơi đăm chiêu lại mà hỏi "Hình như tôi đã gặp cô gái này ở đâu rồi thì phải?". Một cảnh sát nhanh miệng đáp ngay "Ơ, ngài không biết cô ấy à? Cô ấy là đặc vụ nổi tiếng nhất trong giới cảnh sát đó. Hình như, cô ấy trực thuộc một nhóm người lấy tên chung là T-ARA. Mà nghe đồn, nhóm đó chỉ toàn tập hợp những người giỏi nhất trong các lĩnh vực liên quan đến điều tra tội phạm. Nghe nói, chỉ cần là người của họ thì dù đi đâu cũng khiến cảnh sát phải cúi đầu. Mật danh của cô ấy là J6 thì phải"
-Đúng rồi! Nhớ ra rồi. Tôi có từng nghe sở trưởng sở cảnh sát Hàn Quốc khen rất nhiều về cô gái này. Đúng là tuổi trẻ tài cao.
Đến lúc này, bọn họ mới chú ý đến Hyomin, liền phóng nhanh đến chỗ cô. Nhưng không phải để hỏi về vụ sòng bài mà là hỏi về nó. "Hyomin, lúc nãy chị đánh nhau với J6 sao?", "Hyomin, chị thấy được cận mặt của J6 không? Em nghe người ta đồn là cô ấy đẹp lắm. Mà đúng là đẹp thật. Lúc nãy, chỉ vừa mới lướt ngang qua em thôi mà.....", Bla...bla...bla...Hyomin không còn có thể nói gì được nữa trước những điều nãy giờ mình đã nghe được. Cô chỉ cười trừ, lẳng lặng đứng lên rời khỏi căn phòng này
-Phải rồi! Cảm ơn cô đã giúp chúng tôi. Cô vừa mới về nước hôm nay mà đã phải bắt tay vào làm việc, nên sai sót là điều khó tránh khỏi. Sở trưởng nhờ tôi nhắn với cô là đừng quên cuộc hẹn ngày mai với ngài ấy đó – Đội trưởng đội cảnh sát mỉm cười, đưa tay bắt với Hyomin. Cô cười, bắt tay đáp lễ ngay "Không có gì. Chuyện nên làm thôi"
Trụ sở cảnh sát~
-Rất cảm ơn cô vì đã chấp nhận lời mời của chúng tôi – Sở trưởng sở cảnh sát niềm nở bắt tay với Hyomin. Cô cười nhẹ "Ngài không cần khách sáo. Hàn Quốc là quê hương của tôi thì việc tôi quay về để giúp đỡ cho đất nước mình là chuyện hết sức bình thường. Hơn nữa, cũng bởi vì... - Hyomin đang nói bỗng dừng lại làm sở trưởng hơi ngạc nhiên. Nhưng rồi cô cũng tiếp tục câu chuyện
-Ngài có phiền không nếu dẫn tôi đi tham quan nơi này cũng như là giới thiệu về những người ở đây
-Tất nhiên là không rồi
Và thế là sở trưởng dẫn Hyomin đi khắp mọi nơi, đến trước một căn phòng với bên trong là 4 cô gái đang đùa giỡn với nhau thì vui vẻ đẩy cửa bước vào. Họ đứng bật dậy ngay, cúi đầu chào, nhưng sở trưởng bỗng khó chịu
-1...2...3...4 – ngài đếm cẩn thận rồi hỏi "Còn một người nữa đâu?". Một cô gái với mái tóc vàng được nhuộm khá thời thượng, ngại ngùng trả lời "Dạ, em ấy đang trên đường đến ạ!". Sở trưởng chỉ còn biết thở dài, trong khi Hyomin hỏi khẽ vào tai ngài ta "Đồng đội của tôi còn một người nữa sao?". Sở trưởng liền gật đầu, cùng lúc với một giọng nói vang lên khi chỉ mới bước vào từ cửa
-Chị Curie, điều tra giúp em xem cảnh sát tên Park Hyomin thuộc đội cảnh sát nào. Em phải khiến cô ta sống không bằng chết.
Bịch~ Túi xách trên tay Hyomin được cô cho rơi tự do xuống đất cùng khuôn mặt bàng hoàng cả ra khi thấy được người mới vừa bước vào lúc này.
Rika~