Tôi Xuất Đạo Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Ốm Yếu

Quyển 1 - Chương 5

Làn da này thật sự rất trắng, vừa trắng vừa trơn, tựa như gió thổi cũng có thể phá. Cả người thiếu nữ đều lộ ra một hương vị đẹp đến yếu ớt.

Từ Đại Chí không chút nghĩ ngợi, theo bản năng vươn tay ra, muốn đỡ cô.

Suy nghĩ trong não nhanh chóng thay đổi.

Lạnh nhạt cũng không sao.

Nhìn bộ dáng yếu ớt này, nói lên xe, thì đi theo lên xe, không hề có ý định phòng bị, về sau còn không phải công ty nói gì, sẽ là cái đó à?

Phỏng chừng là cô gái nhỏ chưa từng thấy qua trường hợp lớn, còn không tưởng tượng được khái niệm nhà máy chế tạo minh tinh là gì, cho nên mới biểu hiện lãnh đạm mà thôi...

Ý niệm này chuyển động trước sau trong não Từ Đại Chí, chờ đến lúc lấy lại tinh thần, Giang Tốc đã tự mình xuống xe.

"Đi, đi vào." Từ Đại Chí chào hỏi cô, rồi lại cẩn thận quan sát thần sắc Giang Tốc.

Tam Kim Ngu Nhạc lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, nằm ở một trung tâm thương mại ở vành đai 3, năm đó tổng giám đốc vung tay lên, mua tòa nhà chọc trời 15 tầng này.

Tòa nhà cao vυ't, bước vào sảnh đã thấy trang bị cửa xoay tròn và mặt đất bằng đá cẩm thạch có thể soi gương, ngẩng đầu là đèn chùm thủy tinh, phóng mắt nhìn lại, tất cả đều là kim bích huy hoàng.

Từ Đại Chí nghĩ thầm, nếu tận mắt nhìn thấy, dù sao cũng nên sinh lòng hướng tới và kính sợ chứ?

"Nào, đi bên này."

Lúc này một cô gái trẻ lại vọt tới trước mặt, túm lấy tay áo Từ Đại Chí bắt đầu khóc: "Tôi biết sai rồi, tôi đã chia tay. Tôi đã được chọn từ 500 người... Người hâm mộ của tôi đã chi rất nhiều tiền cho tôi. Tôi còn muốn tham gia chương trình..."

Giang Tốc yên lặng thu hết thảy trước mắt vào trong mắt.

Được, không phải lừa đảo thì tốt.

Là lừa đảo, cô sẽ đánh gãy cánh tay bọn họ rồi ném trong nước.

Từ Đại Chí nào biết Giang Tốc lúc này đang suy nghĩ gì, anh ta đẩy tay cô gái ra: "Được rồi, người làm sai thì phải có trách nhiệm. Khi yêu đương bị chụp ảnh, sao không nói tới những fan nam bỏ tiền cho cô kia?”

Cô gái nói gì cũng không chịu đi: "Anh không phải nói tôi rất thích hợp với chương trình đó sao? Anh nói tôi có tiềm năng ..."

Từ Đại Chí đầu đầy lửa giận, tiện tay chỉ Giang Tốc: "Đừng khóc lóc om sòm, nhìn thấy không? Ở đây! Người này! Thay cô ấy! Ngay lập tức sẽ ký hợp đồng..."

Cô gái dừng lại.

Cô ta gắt gao nhìn chằm chằm Giang Tốc, câu "Không có khả năng" đến bên miệng, nhưng thế nào cũng không nói ra được.

Thiếu nữ trước mắt nhìn qua thì tuổi còn rất trẻ, mặt to bằng bàn tay, lại đã hoàn toàn mở rộng. Mặt mày đều tựa như được tạo hóa dùng cọ vẽ, tỉ mỉ từng nét từng nét phác họa mà thành.

Cô chỉ đứng ở nơi đó, đã làm cho người ta bất giác sinh lòng rung động và thương tiếc.

Từ Đại Chí cũng không để ý tới cô ta nữa, dẫn Giang Tốc đi thang máy lên lầu.

Trong lòng một bên còn không nhịn được thấy may mắn.

May mắn tìm được người thay thế!

Bằng không với bộ dáng đức hạnh kia của Đồng Nhụy, chỉ sợ lên chương trình cũng sẽ kéo chân...

Họ đi thẳng từ tầng 1 lên tầng 4, trong khi bầu không khí trên tầng 4 lại đang căng thẳng.

Từ Đại Chí kéo một người hỏi: "Giám đốc đâu?”

Người nọ giơ ngón tay lên trên ngón tay, vẻ mặt giống như cười, lại giống như đang khóc: "Trên lầu, phòng tổng giám đốc.”

Từ Đại Chí biết khẳng định có biến động lớn, trong lòng cả kinh: "Tổng giám đốc mới nhậm chức?”

"Đúng. Chỉ có người kia... Thiếu gia.” Người nọ hạ thấp thanh âm, mờ ẩn nói.

Từ Đại Chí nói xong, mới ý thức được mình nói lỡ miệng.

Thế này không phải có nghĩa đang lỡ nói với cô gái trẻ là công ty bây giờ đang biến động hay sao?

Từ Đại Chí vội vàng quay đầu nhìn Giang Tốc.

Thần sắc Giang Tốc vẫn nhàn nhạt, đáy mắt hờ hững, lại còn có vài phần ngây thơ. Cô có lẽ không hiểu được những tin tức ẩn trong những lời này.

Ngốc tốt, ngốc cũng tốt!

Từ Đại Chí liên tục cảm thán, lại dẫn theo Giang Tốc tiếp tục đi lên lầu.

Chẳng bao lâu họ đã đến cửa phòng tổng thống.

Cả lầu năm đều cực kỳ yên tĩnh, trợ lý thư ký gì đó, tất cả đều hơi nín thở, nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi bên trong bức tường thủy tinh sát đất.

Giám đốc mà Từ Đại Chí muốn tìm đang đứng trước mặt đàn ông trẻ tuổi.

Từ Đại Chí vốn không dám đi vào, nhưng nghĩ lại cần cấp bách an bài, vẫn là giơ tay gõ cửa.

"Ai?” Người đàn ông trẻ quay đầu lại.