Xuyên Nhanh: Yêu Tinh Nhỏ

Chương 5

“Nhanh như vậy ?”

Lệ Thừa Trạch cúp điện thoại, sắc mặt âm tình bất định.

Đương nhiên là phải nhanh chóng.

Văn Kiều yêu anh ta như vậy, cho nên anh càng phải bảo vệ hôn ước của họ, càng phải nhanh chóng chữa khỏi cho Văn Kiều.

Số lần Lệ Thừa Trạch đến thăm Văn Kiều ngày càng nhiều hơn.

Hệ thống không nhịn được mà lên tiếng hỏi: “Chẳng phải vợ chồng nhà họ Văn đã bàn bạc với nhà họ Lệ về việc hủy bỏ hôn ước rồi sao? Theo tính cách bá đạo của người đàn ông này, lẽ ra anh ta phải tức giận với hành động tự ý của cô mới đúng chứ! Sao tôi lại cảm thấy, tôi lại cảm thấy anh ta hình như càng thích cô hơn thì phải?”

“Bởi vì tôi đã nói với cha mẹ tôi là đừng trực tiếp tìm anh ta, mà hãy chọn cách thương lượng với nhà họ Lệ trước, sau đó để cha Lệ truyền đạt lại mà.” Văn Kiều thản nhiên chơi điện thoại, đáp.

“Có gì khác biệt đâu?”

“Đương nhiên là có khác biệt rồi. Nếu nhà họ Văn trực tiếp tìm anh ta, sẽ chỉ khiến Lệ Thừa Trạch không hài lòng với nhà họ Văn. Nhưng nếu là cha Lệ truyền đạt, tự nhiên sẽ trở thành cha Lệ tự ý quyết định hủy bỏ hôn ước. Lệ Thừa Trạch đã nắm quyền quản lý Lệ thị nhiều năm, tính cách nói một là một, làm sao chịu được việc người khác vượt quyền quyết định? Dù là cha anh ta cũng không được. Thêm vào đó, nếu bà mẹ kế của anh ta đứng bên cạnh thổi gió bên tai, anh ta nhất định sẽ nghĩ đây là âm mưu của bà mẹ kế, cố tình không để anh ta và tôi đến với nhau. Cho nên thái độ của nhà họ Lệ càng kiên quyết, anh ta chắc chắn sẽ càng thương tôi, nhanh chóng đến mức không phải tôi thì sẽ không cưới. Đàn ông mà, cái gì càng không có được thì càng thích.”

Hệ thống: “…”

Phục cô luôn.

Cô đột nhiên đặt điện thoại xuống, đứng dậy bước ra khỏi phòng bệnh.

Hệ thống thắc mắc hỏi: “Cô đi đâu thế?”

“Đi gặp nữ chính của thế giới này.”

Cô tựa người vào khung cửa, nhìn một cô gái trẻ rụt rè bước vào hành lang.

Bảo vệ chặn cô gái lại, không cho phép cô ta đến gần phía Văn Kiều.

Cô gái cao chưa đến một mét rưỡi, thanh tú vừa đủ, không quá xinh đẹp, nhưng cô ta có một đôi mắt rất to.

Lúc này, cô ta đang dùng đôi mắt to tròn ấy, ánh lên vẻ ngây thơ và sợ hãi, nhìn bảo vệ rồi hỏi nhỏ: “Ở đây… ở đây không thể đi qua sao?”

“Không thể.” Bảo vệ lạnh lùng đáp.

Văn Kiều lại giơ tay vẫy cô ta: “Cho cô ấy qua đi.”

Bảo vệ nghe lệnh mới chịu thu tay.

Cô gái chỉ từng thấy qua những cảnh tượng như thế này trên TV, trong ánh mắt cô ta bộc lộ vẻ kinh ngạc, sau đó cẩn thận bước đến trước mặt Văn Kiều.

“Cô cũng bị bệnh à?” Văn Kiều cười hỏi cô ta một câu.

Cô gái lắc đầu: “Không, không phải, tôi đến đây để kiểm tra.”

“Ồ.”

Cô gái ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của Văn Kiều, lập tức cảm thấy hai má mình nóng bừng.

Kiểu phụ nữ xinh đẹp như minh tinh thế này, cô ta cũng chỉ thấy trên TV. Đứng trước mặt người ta, cô ta chẳng khác nào một con vịt xấu xí. Không cần người ta nói, cô ta đã thấy tự ti xấu hổ rồi.

“Chào… chào cô, tôi tên là Vu An An. Còn cô?” Ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt trên người Văn Kiều, cô ta càng hồi hộp, vừa mở miệng đã lắp bắp.

“Văn Kiều.”

Tên cũng hay hơn tên của cô ta. Vu An An chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

“Có muốn vào trong ngồi không?” Văn Kiều chỉ tay vào trong phòng bệnh, từ góc độ này có thể nhìn thấy trên bàn bày đầy các loại trái cây, đồ ăn vặt.

Phong phú đến mức cô ta phải nuốt nước miếng, không tự chủ mà gật đầu.

“Vậy vào đi.” Cô quay người bước vào phòng bệnh, vừa đi vừa nói: “Bình thường tầng này chỉ có một mình tôi ở, hơi cô đơn một chút.”

Vu An An không nghĩ ngợi liền đáp: “Vậy… vậy sau này tôi đến nói chuyện với cô nhé.”

“Được thôi.” Văn Kiều ngồi xuống bên ghế sofa, hơi ngẩng đầu cười với Vu An An: “Cô cũng ngồi đi.”

Vu An An kéo một chiếc ghế, ngồi xuống đối diện Văn Kiều.

Cô ta rụt rè quan sát Văn Kiều, trong mắt đầy vẻ ngưỡng mộ và kinh ngạc. Hóa ra con gái nhà giàu cũng không phải ai cũng khó gần như vậy!

Hệ thống lúc này đã nhảy dựng lên.

“Boss à, cô định làm gì vậy? Nuôi dưỡng tình cảm với Vu An An để tránh xung đột trong tương lai sao? Không thể nào! Mạch truyện chính của nguyên tác rất khó thay đổi, chắc chắn Lệ Thừa Trạch vẫn sẽ dây dưa với Vu An An.”

“Trong nguyên tác, cô ta rõ ràng biết Lệ Thừa Trạch có vị hôn thê, càng hiểu rõ anh ta đã gây tổn thương cho mình, nhưng cô ta vẫn muốn ở bên anh ta. Tôi đương nhiên không trông mong cô ta có chuẩn mực đạo đức cao như thế nào. Nữ chính trong tiểu thuyết mà, lúc nào cũng đặt tình yêu lên hàng đầu.”

“Vậy cô muốn làm gì?”

“Xem tiếp không phải sẽ biết sao?” Văn Kiều mỉm cười đối thoại trong đầu với hệ thống.

“À… tôi, tôi phải về rồi!” Vu An An đỏ mặt đứng dậy.

“Được, tạm biệt.”

Trong nguyên tác, để đảm bảo sức khỏe của Vu An An, mỗi ngày anh ta đều đến thăm cô ta một lần. Đến giờ phút này, Vu An An đã gặp Lệ Thừa Trạch ba lần rồi.

Một cô gái trẻ không quá nổi bật về nhan sắc, vừa tốt nghiệp chưa lâu, gia cảnh khó khăn, đột nhiên gặp được một người đàn ông có gia tài hàng tỷ, đẹp trai xuất chúng, lại vừa cho cô ta một khoản tiền giúp đỡ. Làm sao không rung động được cơ chứ?

Bây giờ chính là thời gian Lệ Thừa Trạch đi gặp cô ta.

Anh ta không cho phép cô ta chạy lung tung bên ngoài, lại quy định thời gian mỗi ngày đến gặp cô ta.

Điều này đối với một cô gái trẻ chưa hiểu sự đời như Vu An An đã trở thành một dạng “cưng chiều” khác biệt.

Vu An An nhanh chóng chạy ra ngoài, Văn Kiều nhìn bóng lưng của cô ta, trò chuyện với hệ thống: “Anh ta thật vất vả, vừa phải đến thăm tôi, vừa phải đi gặp cô ta.”

Nói xong, Văn Kiều uể oải ngáp một cái: “Tắm rửa, đi ngủ thôi.”

Nửa tiếng sau, anh ta bước vào phòng bệnh của Văn Kiều, phát hiện cô đã ngủ, sắc mặt lạnh lùng của anh ta lúc này mới dịu đi một chút.

Anh dịu dàng nhìn chằm chằm vào Văn Kiều đang nằm trên giường, cứ thế ngắm suốt hai mươi phút, sau đó mới đứng dậy gọi bảo vệ đến.

“Hôm nay Vu An An có gặp Kiều Kiều không?”

Bảo tiêu chảy mồ hôi đầy đầu, vội gật đầu: “Vâng, vâng…”

“Tôi đã dặn dò thế nào, đều quên cả rồi sao?”

“Không, không, không dám quên… Là tiểu thư Vu An An tự ý đi ra hành lang, bị tiểu thư Văn nhìn thấy. Tiểu thư Văn chủ động mời tiểu thư Vu An An vào phòng bệnh. Tiểu thư Văn nói… nói tầng này chỉ có mình cô ấy ở, thường ngày rất cô đơn.”

Lệ Thừa Trạch thoáng ngây người, trong lòng lại dấy lên cảm giác đau xót.

Nếu không bị bệnh, lúc này Kiều Kiều chắc hẳn đang vui vẻ cùng các thiên kim nhà giàu khác đi mua sắm ở các cửa hàng cao cấp, tham dự tiệc du thuyền trên biển, hoặc dự khán các buổi trình diễn thời trang lớn?

Cảm giác đau xót trong lòng càng nhiều, sắc mặt Lệ Thừa Trạch càng trở nên khó coi. Anh ta sải bước hướng về phía phòng bệnh của Vu An An.

Lúc này, Vu An An đang ngồi cầm sách đọc.

Cửa bỗng nhiên mở ra.

Vu An An ngẩng đầu nhìn về phía cửa, thấy bóng dáng của Lệ Thừa Trạch.

Sao hôm nay vừa mới rời đi không bao lâu lại quay lại rồi?

Hai má Vu An An thoáng đỏ ửng, chưa kịp mở miệng thì anh ta đã bước nhanh đến trước mặt cô ta.

Anh ta đưa tay bóp lấy vai cô ta, lực mạnh đến mức như muốn nghiền nát bờ vai ấy.

“Vu An An, tôi đã dặn cô điều gì? Không được chạy lung tung.”

“Em… em không có chạy lung tung.” Đôi mắt to của cô ta tràn ngập nước mắt, vẻ yếu ớt đáng thương trên gương mặt thanh tú càng khiến người ta cảm thấy thương hại.

“Vậy tại sao lại ra ngoài hành lang?” Lệ Thừa Trạch chuyển sang bóp cổ cô ta, từng lời anh ta nói lạnh lẽo như băng: “Tôi nói cho cô biết, đã nhận tiền thì phải tuân thủ quy tắc. Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Kiều Kiều nữa.”