Cô Ấy Thật Sự Rất Khó Theo Đuổi

Chương 13: Liên quan gì tới anh

Cho dù là trên máy bay, hay vừa rồi ở quán bar, cô đều tỏ ra như người xa lạ. Nếu không phải Hàn Tiêu cứ muốn nói về chuyện cũ, cô nhất định sẽ coi như không nhìn thấy bọn họ.

Đối với sự thờ ơ của cô, anh ta thực ra không để tâm lắm.

Cũng giống như Sầm Lễ đã nói, cô gái này đang giận dỗi nhà họ Sầm, hết giận dỗi thì tự nhiên sẽ ngoan ngoãn quay về Bắc Thành thôi.

Lục Hoài Nghiễn không có tâm trạng để ý đến những chuyện rắc rối của nhà họ Sầm, càng không có kiên nhẫn để đối phó với tính tiểu thư của cô.

Nếu không phải vì Hàn Nhân, anh lười bước chân vào sân sau này.

Người đàn ông mặc áo sơ mi xám quần tây đen, có lẽ thấy nóng nên xắn tay áo lên đến khuỷu tay, lộ ra hai cổ tay gầy gò trắng lạnh. Cúc áo sơ mi mở một cúc, yết hầu sắc bén theo lời nói của anh chậm rãi chuyển động.

Ánh trăng mờ ảo, gió không biết từ quán bar nào mang đến tiếng hát du dương, khiến người đàn ông trước mắt thêm vài phần lười biếng.

Nhưng Giang Sắt biết.

Lúc này anh đang rất không kiên nhẫn, từ lúc anh hỏi cô có đề cử gì thì đã rất không kiên nhẫn rồi.

Dù sao cũng là người cô đã thích hai năm, cũng từng bỏ không ít tâm tư để tìm hiểu về anh.

Những cảm xúc mà người khác không nhận ra, cô luôn có thể nắm bắt rất tốt.

Giang Sắt không trả lời anh.

Gió thổi lay động tà váy của cô, cô ngồi trên xích đu, đón lấy ánh mắt của Lục Hoài Nghiễn, đổi cách hỏi: "Sao anh vào được đây?"

"Tôi hỏi bà chủ cô đi đâu, bà ấy bảo tôi đến đây tìm cô."

Giang Sắt mặt không cảm xúc "Ồ" một tiếng: "Nơi này người không phận sự miễn vào."

Nói rồi cô chỉ vào tấm biển "Cấm vào" bên cạnh cửa, "Hơn nữa, anh làm phiền tôi đu dây rồi."

Cô đang lịch sự bày tỏ ý "Anh có thể cút ra ngoài".

Lục Hoài Nghiễn sao có thể không hiểu.

Anh nhìn Giang Sắt, đôi mắt sau cặp kính sâu thẳm đen láy, như mực đậm vừa mới pha nước.

Một lát sau, anh nhấc chân lùi lại vài bước, dựa vào bức tường loang lổ ánh sáng và bóng tối, nói nhỏ: "Cô cứ tiếp tục, tôi hút điếu thuốc."

Người đàn ông vừa nói vừa móc từ trong túi ra thuốc lá và một chiếc bật lửa kim loại màu đen.

Chẳng mấy chốc, một ngọn lửa màu xanh lam sáng lên trong bóng tối.

Thuốc lá được châm lửa, làn khói trắng mỏng manh như tơ tằm tỏa ra từ sợi thuốc đang cháy đỏ.

Má hơi hóp lại, Lục Hoài Nghiễn cụp mắt xuống, vừa hít một hơi thuốc, đúng lúc khói thuốc quẩn quanh cổ họng, hai ngón tay trắng bệch bất thường đột nhiên xuyên qua làn khói, nhẹ nhàng kẹp vào đầu lọc thuốc vừa mới cháy lên tia lửa.

Thuốc lá, tắt ngúm.

Gió nhẹ thoang thoảng.

Hương thơm lạnh nhạt trên người cô cùng vài sợi tóc đen nhánh lướt qua ngón tay đang kẹp thuốc của anh.

Lục Hoài Nghiễn từ từ thở ra làn khói chỉ hít được một nửa, xuyên qua làn sương mỏng manh trắng xóa đó nhìn vào đôi mắt lạnh nhạt của Giang Sắt.

Đôi mắt ấy rất đen.

Là màu đen không lọt vào một chút ánh sáng nào, sâu thẳm trong bóng tối là sự lạnh lẽo như tro tàn.

"Xin lỗi, tôi ghét mùi thuốc lá. Điếu thuốc này ở chỗ tôi, anh thật sự không thể hút được."

Cô gái vừa nói những lời không hề thành ý, vừa dùng sức xoa ngón trỏ và ngón cái của bàn tay phải, như đang lau đi thứ gì đó không sạch sẽ.

Đây là lần đầu tiên Lục Hoài Nghiễn bị người ta thẳng tay dập tắt điếu thuốc trên tay.

Không cần thiết, cũng không ai dám.

Những người đàn ông trong vòng tròn của anh, không ai là không hút thuốc.

Trước đây, khi nhà họ Sầm tổ chức tiệc, Lục Hoài Nghiễn và Sầm Lễ cùng những người khác đã không biết bao nhiêu lần phì phèo thuốc lá trước mặt Giang Sắt, lúc đó chưa từng thấy cô gái này lộ ra chút ghét mùi thuốc lá nào.

Vừa rồi ở quán bar, sau khi Giang Sắt rời đi, Hàn Tiêu hỏi anh với vẻ mặt khó hiểu: "Anh, anh và Sầm Sắt cũng coi như lớn lên cùng nhau, sao cô ấy lại có vẻ không quen anh chút nào vậy?"

Anh và Giang Sắt quả thực không thể nói là quen thân.

Cô gái này trong ấn tượng của Lục Hoài Nghiễn nhạt nhẽo như một ly nước lọc.

Đối nhân xử thế không bao giờ vượt quá giới hạn, luôn luôn vừa đúng mực.

Nói dễ nghe là có giáo dục tốt, nói khó nghe là bị nhà họ Sầm mài mòn hết mọi góc cạnh.

Người trước mắt vẫn là khuôn mặt quen thuộc đó, nhưng lúc này cô rõ ràng lại xa lạ.

Sầm Sắt trước đây không thể làm ra chuyện tự tay dập tắt tàn thuốc của người khác.

Cô của bây giờ, dường như có vô số gai nhỏ mọc ra từ xương thịt.

Lục Hoài Nghiễn lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, cúi đầu nhìn cô không nói gì.

Đôi mắt đen như mực âm trầm, khi không nói chuyện, chỉ cần ánh mắt thôi cũng đủ áp bức người khác.

Chiếc xích đu dưới gốc cây vẫn đang đung đưa, gió đêm thổi tan chút mùi thuốc lá còn sót lại trong không khí, thay vào đó là một mùi hương trầm thoang thoảng.

Giang Sắt nheo mắt lại.

Có một khoảnh khắc, cô cảm thấy mình như một con mồi, bị người ta lặng lẽ dò xét.

Cô luôn luôn ghét cảm giác này.

Ghét làm một con mồi không thể phản kháng.

Đang định quay đầu bỏ đi, Lục Hoài Nghiễn đột nhiên lên tiếng.

"Sầm Sắt, quậy đủ chưa?"

Giọng anh rất nhẹ, ngữ khí bình thản, như đang hỏi một chuyện vô cùng nhàm chán.

Giang Sắt không né tránh ánh mắt lạnh lùng đen láy của anh, hàng mi dày chậm rãi chớp động. Vài tia ánh trăng xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây ngô đồng, chiếu lên khuôn mặt thanh tú của cô.

"Quậy?"

Dưới ánh trăng, cô khẽ cười.

Là nụ cười mà Lục Lục Hoài Nghiễn thuộc, như đã được đo lường trước.

Nhưng với vẻ chế giễu đậm đặc trong mắt cô, nụ cười này tràn đầy tính công kích.

"Lục Hoài Nghiễn, ngay cả họ mà anh cũng gọi sai, thì mặt mũi nào anh hổi tôi có quen anh hay không? Còn có, " Giọng cô rất nhẹ, thậm chí mang theo ý cười, " Tôi có quậy hay không quậ, thì có liên quan gì tới anh hả?"