Lục Gia Ngư mặc một chiếc váy màu đen, trước ngực có một đoá hoa sơn chi màu trắng, không trang điểm, tóc không biết đã duỗi thẳng từ bao giờ, ngay cả lớp sơn trên ngón tay ngón chân cũng được bôi sạch sẽ.
Trần Dụ quen với bộ dáng lộng lẫy của Lục Gia Ngư, vì vậy anh khá ngạc nhiên khi lần đầu nhìn thấy thấy cô trong sáng như thế.
Ánh nhìn của anh rơi vào đôi mắt có chút ửng đỏ của Lục Gia Ngư, anh nghi ngờ bản thân nhìn lầm, nhưng khi nhìn thấy cô không trang điểm, kèm theo đóa hoa sơn chi trắng trước ngực, Trần Dụ mơ hồ hiểu ra được điều gì, lo lắng hỏi: "Cậu không sao chứ? Xảy ra chuyện gì à?"
Không có ai hỏi thì ổn, một khi có người hỏi, nước mắt mà Lục Gia Ngư cố nén lại rơi xuống.
Cô đưa tay lên lau, lắc đầu, xoay người đi về phòng.
Bầu không khí đêm đó rất quái lạ, sau khi ngồi xuống, Trần Dụ không bắt đầu giảng bài ngay, anh nhìn Lục Gia Ngư một lúc rồi hỏi: "Cậu ổn không? Nếu không hôm nay không cần lên lớp nữa, dù sao kiến thức cần ôn cũng gần xong hết rồi, trước kỳ thi thi khảo sát, cậu có thể ôn lại công thức và kiến thức của mỗi môn học, cho dù không tăng nổi hai trăm hạng, thì một trăm không thành vấn đề."
Nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, Lục Gia Ngư đột nhiên nói: "Trần Dụ, hôm nay là ngày mấy vậy?"
Trần Dụ ngạc nhiên một chút, sau đó nói: "Ngày 31 tháng 8."
Lục Gia Ngư trên mặt lộ ra một tia cười khổ, cô nhìn về phía Trần Dụ cười nói: "Hôm nay là ngày mẹ tôi mất."
Trần Dụ sững sờ trong giây lát, nhìn Lục Gia Ngư, đột nhiên trong khoảnh khắc đó anh không biết nên nói gì, Trần dụ không giỏi trong việc an ủi người khác.
Qua một lúc, mới thấp giọng nói: "Xin lỗi."
Lục Gia Ngư mỉm cười. Cô lấy trong ngăn kéo bàn ra một khung ảnh, trong khung có một tấm ảnh đen trắng, cô đưa cho Trần Dụ xem, giới thiệu rằng: "Đây là mẹ tôi, bà ấy đẹp lắm phải không?"
Trần Dụ gật đầu ừ một tiếng.
Anh ngẩng đầu nhìn Lục Gia Ngư, thứ anh nhìn thấy lúc này đây chính là đôi mắt đỏ hoe của cô
Lục Gia Ngư vẫn luôn không khóc, cô ôm khung ảnh quý trọng nâng niu trong vòng tay. Một lúc sau, cô nhìn về phía Trần Dụ và nói: "Cậu không thấy kỳ lạ à? Tại sao cậu rất ít khi gặp được bố tôi."
Trần Dụ nhìn Lục Gia Ngư.
Thành thật mà nói anh cũng thấy rất lạ. Trong một tháng dạy kèm cô, anh chỉ gặp ba của Lục Gia Ngư hai lần.
Anh luôn nghĩ có thể là do ba của Lục Gia Ngư là một doanh nhân, công việc bận rộn.
Nhưng khi Lục Gia Ngư hỏi anh theo cách này, câu trả lời rõ ràng không phải là điều Trần Dụ từng nghĩ.
Lục Gia Ngư nói: :"Lý do ông ấy không thường xuyên trở về đây là bởi vì, ba tôi còn có một gia đình khác bên ngoài."
Nhiều năm như vậy, cô luôn chống đối lại ba mình, thứ nhất là hận ông, không muốn ông có cuộc sống tốt đẹp quá, thứ hai, cô sợ ba sẽ quên cô, nên ra sức tìm mọi cách chiếm lấy một vị trí trong lòng ông.
“Mẹ tôi qua đời năm tôi chín tuổi, bà vì bệnh nặng mà qua đời, nhưng tôi luôn cảm thấy là do ba làm tổn thương bà, những năm tháng cuối đời đó mẹ tôi sống không có tí niềm vui nào, mãi đến khi qua đời bà vẫn nắm lấy tay tôi không ngừng hỏi vì sao."
"Nhưng lúc đó tôi mới chín tuổi. Làm sao biết được nguyên nhân, Mẹ mất chưa tới nữa năm, ba tôi tái hôn. Đến ngày đó tôi mới biết bản thân còn có một đứa em gái kém mình hai tuổi, là do ba cùng người phụ nữ đó sinh."
Đêm đó, Lục Gia Ngư cảm thấy rất chật vật, cô nhớ mẹ vô cùng, muốn tìm ai đó trải lòng cho hết, nên mới tâm sự nhiều thứ đến vậy với Trần Dụ.
Nói tới đây, cô có chút bất đắc dĩ nhìn vầng trăng ngoài cửa sổ: “Lúc đó tôi mới biết mẹ không cảm lòng nhắm mắt, bà và ba cùng nhau vất vả nhiều năm thế, đến khi cuộc sống ngày càng tốt hơn, ba lại đối xử với mẹ như vậy."
"Có lúc tôi hận sao ông ấy không chết đi, xuống dưới nói xin lỗi với mẹ, Nhưng dù thế nào ông ấy cũng là ba tôi, thỉnh thoảng tôi cảm nhận được, ông ấy đối xử với tôi rất tốt."
"Tôi đang rất mâu thuẫn."