Ta Đối Với Tu Tiên Giới Ân Trọng Như Núi

Chương 3:

Sắp xếp lý nương tử ở chính đường, đệ tử trực ban đi lên lầu.

Cuối lầu ba, cửa phòng thu chi mở rộng, bên trong loáng thoáng truyền đến âm thanh dạy học. Đệ tử nhẹ bước chân, lặng lẽ nhìn vào bên trong.

Cửa sổ sáng sạch sẽ, tà dương xuyên qua cửa sổ rọi vào sổ sách trong phòng, một làn khói xanh từ trong lư hương lượn lờ bốc lên, ở trong ánh mặt trời xoay quanh tiêu tán.

Ánh mặt trời ấm áp, hương thuốc nhàn nhạt, tất cả đều có vẻ bình yên và yên tĩnh như vậy.

Một nam tử tay cầm quyển sách ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn, hắn tóc dài như mực, ngũ quan thanh lãnh tuấn mỹ, một thân y bào màu màu xanh đen, ở trên người hắn, phá lệ đoan trang hoa quý.

Hắn rũ con ngươi xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua từng câu chữ trên quyển sách, tựa hồ đang trầm tư.

Đối diện hắn hai vị tả hữu chấp sự của y quán đang ngồi, cũng là người phụ trách lần này Tiêu Trạch Viễn xuống núi lịch luyện.

Hai người rõ ràng là muốn chiếu cố tiểu bối, khí tràng lại ở trước mặt vị thiên tài vạn năm khó gặp này vô hình trung thấp đi vài phần, vẫn vô thức lấy Tiêu Trạch Viễn làm trung tâm.

“...... Vậy vì sao giá Dung Vi Thảo so với Thanh Phong Mộc và Huân Thảo còn thấp hơn? Một trong những chấp sự thì thầm hỏi.

Thanh niên trầm mặc hồi lâu, vẫn không lên tiếng.

Vẫn không đợi được đáp án, vị chấp sự kia thở dài nói: "Bởi vì Dung Vi Thảo thu hoạch tốt hơn, dược hiệu cũng so ra kém hai loại sau, tự nhiên rẻ hơn. Nhưng điều này không chứng minh nó không có giá trị, nó ngược lại bởi vì như là một phương thuốc bình dân, cứu mạng được nhiều người hơn, nhưng nói cho cùng, vẫn không phải là sự lựa chọn tối ưu.”

Dược cốc chấp sự nhìn về phía thanh niên trước mặt, hắn thăm dò hỏi: "Tiêu sư chất, ngươi hiểu chưa?”

Tiêu Trạch Viễn ngồi ngay ngắn, khuôn mặt nổi bật dưới ánh mặt trời, vẫn thanh lãnh hoa quý, vô hình trung làm cho người ta có cảm giác áp lực cao không thể đạt được.

Một thiên tài vạn năm khó gặp như vậy, lấy quy cách toàn tông phụng dưỡng một người chúng tinh phủng nguyệt lớn lên, dĩ nhiên không hề ngạo mạn tự mãn, cũng không có vẻ ngây thơ đơn thuần, ngược lại từ nhỏ thiếu niên thận trọng.

Hiện giờ Tiêu Trạch Viễn tuổi còn trẻ trở thành Kim Đan đạo quân, càng ít nói, uy nghiêm càng cao, ngay cả những tiền bối như bọn họ cũng không khỏi có chút cẩn thận.

Lông mi Tiêu Trạch Viễn khẽ nhúc nhích, qua nửa ngày, hắn nâng con ngươi lên.

"Trạch Viễn nhớ kỹ."

Thái độ của hắn giữ lễ tiết vãn bối, nhưng cũng trước sau như một tiếc rẻ lời nói.

Mấy ngày nay đối thoại như vậy luôn xuất hiện, bọn họ nói đến miệng khô lưỡi khô, lại rất khó từ trên mặt Tiêu Trạch Viễn nhìn ra hắn đang nghĩ gì.

Hắn dường như không đồng ý, nhưng hắn không bao giờ tranh luận.

Hai chấp sự nhìn nhau một cái, hai người đều cảm thấy áp lực gấp bội.

Chưởng môn đem hi vọng của môn phái, thậm chí có thể nói toàn bộ ánh sáng tương lai của dược tu giao vào tay bọn họ, bọn họ cũng hạ quyết tâm hảo hảo giáo dục Tiêu Trạch Viễn một ít kiến thức thông thường, nhưng mấy ngày trôi qua, tiến độ lại thập phần chậm chạp.

Tiêu Trạch Viễn và thế gian ngăn cách, sinh hoạt ở trong Dược cốc, đối với tiền tài các loại ngoại vật càng không có bất kỳ khái niệm gì. Ở trong mắt hắn, hết thảy đều là bộ dáng bản chất nhất, thế gian thảo mộc đều không thể dùng tiền tài để cân nhắc.

Càng trùng hợp chính là, hắn vừa vặn có được thiên phú tuyệt thế vô song, có thể không bị bất kỳ khung nào trói buộc, trong mắt người khác thảo dược bình thường dược hiệu không đủ, nhưng ở trên tay Tiêu Trạch Viễn sẽ phát huy ra giá trị không gì sánh kịp.

Thế giới quang của Tiêu Tắc Viễn tự hình thành quy tắt, trước khi bước vào thế giới của hắn chưa sâu, bọn họ làm sao có thể dùng mấy câu ngắn ngủi dạy hắn hiểu được những "kiến thức thông thường" này đây?

Càng đừng nói đến tính tình thanh niên quá lạnh nhạt, lại không thông nhân tình, đám dược tu rất khó cùng hắn đàm luận, bọn họ thường xuyên phải nói một đoạn dài, mới có thể được hắn trả lời mấy chữ.

Hai vị chấp sự đều thấy vẻ mệt mỏi trên mặt đối phương.

Ai, dạy dỗ thiên tài mệt mỏi quá a.

Còn khó hơn dạy cho những đứa trẻ không biết gì.

Hôm nay cảm giác lại thất bại, Tả chấp sự dứt khoát nhìn về phía đệ tử trực ban đang chờ ở ngoài cửa: "Có chuyện gì sao? ”

"Chấp sự, có khách nhân muốn tìm y tu tốt nhất khám bệnh, còn nói tiền không phải là vấn đề."

Đệ tử trực ban lúc này mới tiến lên một bước, cung kính nói: "Đệ tử cảm thấy trường hợp này có lẽ sẽ thích hợp cho đại sư huynh quan sát, cho nên đến hỏi ý chấp sự một chút. ”

Đệ tử trực ban vừa nói, hai chấp sự liền lập tức hiểu được ý nghĩ của hắn.

Phương thuốc của Tiêu Trạch Viễn cho tới bây giờ đều chỉ vì dược hiệu mà không nhìn giá cả, thường xuyên thêm một ít dược liệu đắt tiền, giá cả thường cao thái quá, nhưng không thể phủ nhận chính là, trình độ của hắn đích xác vượt xa tất cả bọn họ.

Một bệnh nhân gia cảnh giàu có, có lẽ vừa vặn có thể trở thành cơ hội để Tiêu Trạch Viễn chậm rãi nhập thế, bọn họ có thể nhân cơ hội này dạy Tiêu Trạch Viễn, để cho hắn bước đầu học được cách điều chỉnh phương thuốc dưới sự ước thúc.

Thấy Tiêu Trạch Viễn không có ý phản đối, một chấp sự trong đó mở miệng nói: "Đã như vậy, cứ đi một chuyến đi. ”

Lý nương tử tuyệt đối sẽ không nghĩ tới vận khí của nàng lại có thể tốt như vậy.

Nếu là bình thường, cho dù có tiền cũng cực kỳ khó đồng thời mời đến nhật nhị thủ của y quán, dù sao hai vị chấp sự tọa trấn y quán cũng sẽ không mỗi ngày rảnh rỗi, càng không có khả năng cùng nhau đi khám bệnh.

Càng đừng nói, lần này không chỉ có hai vị y tu có kinh nghiệm phong phú, còn mua hai tặng một vị thiên tài tuyệt thế vô song!

Ba người đi tới đại sảnh, Tả chấp sự khách khí nói: "Vị phu nhân này, xin dẫn đường đi.”

Lý nương tử không hiểu chuyện trong giới tu tiên, nhưng nàng biết mặc áo choàng màu sáng chính là y tu đẳng cấp cao nhất trong y quán.

Nhìn hai vị y tu thiển y, phía sau còn mang theo một vị thanh niên thanh lãnh tuấn nhã như tiên nhân, nàng ngây người, mới nhanh chóng lộ ra tươi cười, mang theo bọn họ đi tới nhà.

Hai vị chấp sự, Tiêu Trạch Viễn, còn có một đệ tử đi theo ghi chép, đoàn người ra khỏi y quán, không lâu sau liền chạy tới tiểu viện của Lý nương tử.

Tuy nói cửa hàng trang sức phía trước Lý nương tử cũng coi như xinh đẹp đại khí, nhưng ở trước mặt tu tiên giả tự nhiên không tính là cái gì, sân sau càng có vẻ bình thường, thoạt nhìn không giống nơi người có tiền ở.

Hai vị chấp sự trong lòng có chút do dự, mấy năm nay hành y bọn họ gặp nhiều, nhà có bệnh nhân, người thân dùng đủ loại phương thức muốn cầu một đường sống sót, chuyện này cũng không hiếm thấy.

Nhưng nếu đệ tử trực ban đến tìm bọn họ, vậy trước đó xác định thân phận của Lý nương tử, bọn họ chỉ có thể kiên trì đi vào tiểu viện này.

Nếu nàng không có tiền ngược lại không quan trọng, phí hành y có thể trả góp, phương thuốc bọn họ cũng có thể tận lực lựa chọn rẻ nhất, nhưng vị tiểu tổ tông bên cạnh bọn họ chính là thôn kim thú, cho dù xuất ra phương thuốc, vị phụ nhân này lại có thể gánh vác được sao?

Trong lòng nổi lên lo lắng, các y tu đi vào trong phòng, vừa ngẩng đầu, đều không khỏi giật mình tại chỗ.

Sân này cũng không quá lớn, hơn nữa lại là trắc phòng, cửa vừa mở ra, bên trong không gian nho nhỏ đặt một bộ bàn ghế gỗ, còn lại chính là giường, có thể nói vài bước là có thể đi tới.

Lướt qua vai Lý chưởng quỹ, các y sư nhìn thấy một mỹ nhân trẻ tuổi nằm trên giường bệnh, đang ngủ say. Mái tóc đen rải rác trên vai nàng, càng lộ ra da thịt tái nhợt tựa như trong suốt, phảng phất như một trận gió có thể lấy mạng.

Tuyết đè cành cây, kiều hoa chiếu trăng, làm cho những người nhìn thấy nàng không tự chủ được nhẹ nhàng hít sâu, sợ đem cành hoa lung lay sắp đổ kia hoàn toàn đè bẹp.

Thẳng đến khi Tiêu Trạch Viễn vòng qua người của bọn họ vào phòng, đám y tu lúc này mới hoàn hồn đuổi theo.

Các y tu không khỏi muốn cùng Lý nương tử khách sáo, dò hỏi vài câu, Tiêu Trạch Viễn đi qua cơ hồ cũng không tiếp xúc với người ngoài, tác phong làm việc cũng có vẻ thập phần trực tiếp, bên kia còn đang nói chuyện, hắn đã đi tới bên cạnh giường bệnh.

Tu Tiên giới bước đầu thăm khám là từ y tu lấy chân khí nhập mạch, thăm dò tình trạng thân thể của bệnh nhân, xem như phương thức bắt mạch tiếp xúc tương đối phổ biến.

Tay trái Ngu Dung Ca đặt bên cạnh chăn mỏng, cổ tay mảnh khảnh tái nhợt, mạch máu màu xám xanh rõ ràng có thể thấy được, suy yếu đến cơ hồ không nghe được tiếng mạch đập.

Hai vị chấp sự hỏi đại khái về thể trạng mấy ngày nay của Ngu Dung Ca, sau đó lần lượt tiến lên bắt mạch, vẻ mặt hai người trở nên có chút ngưng trọng.

Nhìn đến y tu sắc mặt không vui, Lý nương tử lo lắng nói: "Xin hỏi đại nhân, muội muội nhà ta..."

Các chấp sự nhìn nhau, vẻ mặt đều có chút phức tạp.

"Lệnh muội tiên thiên không đủ, thể chất trời sinh so với người thường còn kém hơn vài phần, cho dù từ nhỏ an dưỡng tốt, cũng rất khó điều trị, huống chi..."

Hữu chấp sự nhíu mày, hắn uyển chuyển hỏi: "Lệnh muội có phải từng chịu khổ sở gì không?”

Nếu như không phải Lý nương tử lo lắng không giống như giả vờ, lại nguyện ý bỏ ra một số tiền lớn chữa bệnh cho cô nương này, bọn họ đều muốn trực tiếp hỏi cô nương này có phải từ nhỏ đã bị gia đình ngược đãi mà lớn hay không.

Làm sao có thể có người đem thân thể của mình hủy hoại thành cái dạng này?

"Ngài nói..."

Lý nương tử có chút do dự, Lúc ấy Ngu Dung Ca ngất xỉu ở cửa hàng của nàng, nàng liền cảm thấy cô nương này giống như là từ nơi nào chạy ra. Nhưng những chuyện này không thích hợp hiện tại nói cho người ngoài biết, Lý nương tử sợ gây chuyện cho Ngu Dung Ca.

"Nàng sắp chết rồi."

Đúng lúc này, một thanh âm lạnh lẽo như hàn tuyền vang lên.

Mọi người ngạc nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy thanh niên đứng ở một bên, thân hình thon dài, đáy mắt thanh đạm như hổ phách, không buồn không vui, thần sắc bình tĩnh, tựa hồ hoàn toàn không biết được trọng lượng trong lời nói của mình.

Không ai ngờ Tiêu Trạch Viễn lại đột nhiên mở miệng, hơn nữa vừa mở miệng chính là đại kỵ!

Trên giường, Ngu Dung Ca từ từ tỉnh lại.

Nàng vốn đã học được một kỹ năng mới, có thể lật xem nguyên tác trong giấc ngủ, tiểu thuyết này dày đến chết người, nhân vật vừa nhiều vừa phức tạp, viết rất đặc sắc, Ngu Dung Ca xem như là một giấc mộng liên hoàn.

Nhưng hiện tại thân thể nàng quá yếu, ngủ không sâu, bên ngoài vẫn có người ồn ào nói chuyện, nàng rất dễ dàng bị bọn họ đánh thức lại.

Kết quả là khi tỉnh dậy, câu đầu tiên nàng nghe được chính là có người nói nàng sắp chết.

Cái chày gỗ này từ nới nào chạy tới?

Ngu Dung Ca còn có chút ngẩn người, vừa giương mắt, phát hiện trong phòng mình còn rất náo nhiệt, ngoài Lý nương tử, trong phòng nho nhỏ này còn chen chúc thêm năm người.

Trong mọi người còn có một mỹ nhân như tiên, tuấn mỹ thanh nhã, tiên tư tuyệt trần, không giống người trong phàm tục. Trong phòng yên tĩnh vô cùng, mấy người khác đều trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn, nhất là mấy vị y tu, râu ria thiếu chút nữa không kéo đứt mấy cái.

Thanh niên mà mọi người nhìn chằm chằm vẫn nghiêm túc bình tĩnh, phảng phất không biết đọc không khí chút nào.

Toàn bộ hình ảnh có chút buồn cười, nhất là biểu tình muôn màu muôn vẻ của mọi người cùng Tiêu Trạch Viễn bình tĩnh tương phản quá lớn, làm cho Ngu Dung Ca không nhịn được, nàng bật cười một tiếng, trong nháy mắt phá vỡ yên tĩnh trong phòng.

Nụ hoa nở rộ trên băng tuyết, băng tuyết tan chảy, hết thảy tựa hồ đều theo nụ cười của nàng mà có sinh cơ.

Ngu Dung Ca cười hỏi: "Vậy ngươi cảm thấy, ta còn có thể sống bao lâu?”

Tiêu Trạch Viễn ngước mắt lên, chống lại con ngươi mang theo ý cười của nàng, hơi ngẩn ra, thế nhưng không có lập tức trả lời.

Nhóm y tu lúc này mới phục hồi tinh thần lại, trước mắt bọn họ từng đợt đen sầm, mồ hôi lạnh đều toát ra.

Xong rồi, thanh danh một đời Thần Dược Phong của bọn họ, sắp bị chặt đứt trong tay Thiếu chưởng môn!

"Thật sự xin lỗi, đây là sư điệt chúng ta, hắn thiên phú kỳ cao, chính là từ nhỏ không tiếp xúc với người khác, nói chuyện luôn không nhẹ không nặng. Haizz, lão phu thật sự hổ thẹn với hai vị, như vậy đi, tiền khám bệnh và phương thuốc của tiểu thư chúng ta đều không thu phí..."

Những lời này vừa dứt, bọn họ liền nhìn thấy Ngu tiểu thư vốn ý cười trong suốt, nhất thời biến sắc.

“Nói bậy cái gì, làm sao có thể không thu phí!”

Ngu Dung Ca nghiêm túc nói, nàng chỉ về phía Tiêu Trạch Viễn: "Ta thấy sư điệt các ngươi rất tốt, để cho hắn đến toàn quyền trị bệnh của ta đi.”

Gì chứ, thiên tài sư điệt? Không phải là một trong những nhân vật nguyên tác, tuy không chắc chắn, nhưng đã đến đừng nghĩ đến việc đi!

"Cái này... Ngu tiểu thư, lần này chúng ta là dẫn người đến quan sát, đúng là muốn để cho hắn viết phương thuốc, nhưng toàn bộ giao cho hắn chữa bệnh, thật sự là không ổn a."

Vì để ngu Dung Ca thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, Tả chấp sự thậm chí bắt đầu khiêm tốn: "Hắn tuy rằng rất có thiên phú, thế nhưng chưa bao giờ hiểu nhân gian đau khổ, cũng không có kinh nghiệm ở phương diện này. Phương thuốc của hắn tuy rằng cực kỳ có hiệu quả, nhưng dược liệu trong đó thường thường giá cả kỳ cao, chỉ sợ..."

"Hả?!" Thanh âm Ngu Dung Ca nhất thời so với y tu còn cao hơn, thậm chí che đi thanh âm của hắn. Trong nháy mắt đó, bệnh khí tựa hồ đều rời khỏi Ngu Dung Ca, nàng mạnh mẽ nói: "Được a, đã như vậy, ta càng không thể bỏ qua vị thiên tài này! Ngươi chữa trị cho ta, không ai khác ngoài hắn!”