Ta Có Một Gian Cửa Hàng Hán Phục

Chương 12

Vừa bước xuống xe ngựa, Giang Hoàn liền nhìn thấy một ông lão đang đi qua đi lại trước cửa. A Lâm vừa thấy đã lớn tiếng gọi: “A! Ta có bạn đến chơi, ông mau gọi mẹ nấu thêm vài món ăn nhé!”

Giang Hoàn thật sự muốn nói, đừng hô to thế, làm ta xấu hổ chết mất!

Nhà A Lâm là một căn nhà hai gian, thiết kế đối xứng tiêu chuẩn. Bước vào cửa chính là gian tiền đường. Tại đây, Giang Hoàn gặp toàn bộ gia đình A Lâm.

Đúng vậy, toàn bộ gia đình.

Từ ông nội của A Lâm cho đến đứa cháu trai của hắn.

Giang Hoàn thật sự không ngờ rằng A Lâm, trẻ tuổi như vậy đã là bậc ông nội!

Nàng ngẩn người ngay tại chỗ. Sau này, nghe A Lâm lén giải thích nàng mới hiểu. A Lâm là con út của cha mẹ khi tuổi đã cao. Ngày đại ca của hắn có con trai đầu lòng, mẹ của A Lâm lại bất ngờ mang thai hắn. Đến năm trước, cháu trai của A Lâm – hơn hắn đúng một tuổi đã thành thân và tháng trước, đứa con đầu lòng của cháu trai hắn đã chào đời.

Nghe xong, Giang Hoàn chỉ có thể há hốc mồm. Đây đúng là một "kỳ cảnh" hiếm gặp – năm thế hệ sống chung một nhà!

Sau bữa cơm, A Lâm kéo Giang Hoàn ra sân. Vừa đi hắn vừa nói: “Ngươi ở nhà ta đừng câu nệ. Mẹ ta đã quen với việc ta hay mang bạn bè về nhà rồi.”

Nói xong, hắn chỉ tay vào một căn phòng bên cạnh: “Nhìn bên kia, ngươi đêm nay ở tạm chỗ đó. Phòng ngay sát cạnh ta, có chuyện gì cứ gọi, ta lập tức chạy qua.”

Giang Hoàn không để hắn nói hết đã bước nhanh vào phòng, vừa đi vừa đáp: “Được, được rồi!” Sau đó đóng cửa lại ngay lập tức.

A Lâm đứng ngoài cửa, vẻ mặt đầy tiếc nuối. Hầy, đã lâu rồi mới gặp được người nói chuyện vui như vậy mà lại khó tiếp cận thế này.

Giang Hoàn vào phòng, thở phào nhẹ nhõm. Ngày hôm nay quá căng thẳng rồi. Nghe ngóng một lúc không thấy động tĩnh gì bên ngoài, nàng liền cài then cửa, thì thầm: “Hệ thống, trở về đi.”

Chỉ trong giây lát, cảm giác quen thuộc ập đến. Mở mắt ra, nàng đã trở lại căn phòng trọ nhỏ bé của mình.

Chưa kịp thay đồ, Giang Hoàn chạy thẳng vào nhà vệ sinh.

[...] Thảo nào lúc ăn cơm nàng cứ đứng ngồi không yên, nó còn tưởng nàng không quen ngồi lâu, hóa ra là... chịu đựng cả buổi!

Ba phút sau, Giang Hoàn bước ra khỏi nhà vệ sinh với vẻ mặt thư thái.

Nằm dài trên chiếc giường mềm mại một lúc, nàng mới ngồi dậy, cầm điện thoại lên để trả lời tin nhắn.

Khi nhìn thấy A Ninh mời mình đến làm việc ở công ty mới, Giang Hoàn miễn cưỡng từ chối. Trước đây, nàng chọn đi làm ở Hưng Thịnh vì một lý do rất đơn giản: Hưng Thịnh không có chế độ 996*, nếu phải tăng ca còn được trợ cấp phí!

*996 là tiếng lóng ở TQ chỉ công việc phải làm từ 9 giờ sáng tới 9 giờ tối trong 6 ngày/1 tuần.

Mặc dù công việc hiện tại không có chế độ nghỉ phép hay trợ cấp tăng ca, nhưng tất cả lợi nhuận đều thuộc về chính nàng. Điều này chẳng phải giống như đang làm thuê cho bản thân mình hay sao? Nghĩ đến đây, Giang Hoàn liền gửi đơn từ chức cho Hưng Thịnh. Sau đó nàng còn báo với tổ trưởng của mình. Có lẽ tổ trưởng cũng cảm thấy không còn gì để níu giữ, thẳng thắn nói sẽ giúp nàng hoàn thành thủ tục, không cần nàng phải quay lại làm việc thêm lần nào nữa.

Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, Giang Hoàn mở Taobao và đặt hàng mấy chuỗi vòng cổ ngọc trai. Trước đó, nàng không kịp chuẩn bị nên phải mua ở cửa hàng chuyên doanh. Trên mạng thì kiểu dáng phong phú hơn nhiều.