Giang Hoàn thường bị người khác trêu chọc, gọi là tiểu lang quân, đơn giản vì nàng nhìn nhỏ nhắn, gương mặt bầu bĩnh trông như đứa trẻ chưa lớn. Nếu để nàng mặc đồng phục học sinh thời hiện đại, bảo vệ cổng trường có khi cũng không mảy may nghi ngờ mà thả nàng qua cửa. Thế nhưng, ở thời cổ đại, độ tuổi như nàng đã là lúc nên lập gia đình rồi.
“Cái gì đó? Đưa ta xem thử.” A Lâm vốn dĩ đang mệt mỏi nằm dài trên chiếc thảm lông dê cũ kỹ trong xe ngựa, ngay khi nghe Giang Hoàn nói có thứ gì muốn cho hắn xem liền lập tức tỉnh táo, ngồi bật dậy đầy hứng thú.
Giang Hoàn không nói gì thêm, từ túi áo trong lấy ra một chuỗi vòng cổ ngọc trai trắng. Mặt dây chuyền khá nổi bật, nhưng tạm thời nàng chưa lấy ra, chỉ giơ chuỗi vòng lên trước mặt A Lâm.
A Lâm nhìn trân trối, không rời mắt khỏi chuỗi vòng cổ.
“Cái này, cái này... đây là trân châu thật à!” Hơn nữa còn là một chuỗi dài như vậy! Việc bất ngờ nhìn thấy chuỗi vòng cổ khiến A Lâm không khỏi líu lưỡi, nói lắp bắp.
“Vậy, A Lâm huynh đệ, ngươi giúp ta xem thử. Ở Dương Châu thành, thứ này có thể bán được bao nhiêu tiền?” Giang Hoàn thấy A Lâm kinh ngạc như vậy, trong lòng cũng không khỏi phấn khích. Điều này chứng tỏ giá trị món đồ không hề nhỏ.
Thấy Giang Hoàn cứ giơ chuỗi vòng lắc lư trước mặt, A Lâm vội kéo tay nàng xuống, hạ giọng nói: “Ngươi lấy thứ này từ đâu ra vậy?”
Giang Hoàn nhìn hắn đầy vẻ khó hiểu. A Lâm lại hỏi tiếp: “Ngươi dám mang thứ này ra ngoài mà không sợ cha ngươi đánh gãy chân à?” Một chuỗi trân châu như vậy chắc chắn thuộc về nhà cực kỳ giàu có. Nhưng nhìn Giang lang quân trước mặt, A Lâm không khỏi nghi ngờ: Dáng vẻ của nàng không giống người xuất thân trong gia đình giàu có. Nếu không phải từ nhỏ hắn đã quen nhìn người, hắn suýt nữa đã nghĩ Giang Hoàn là kẻ trộm lấy cắp món đồ này từ nhà người khác.
Nghe vậy, Giang Hoàn hoàn toàn không hiểu ý hắn muốn nói gì. Ý hắn là sao? Nghĩ nàng là đồ phá của hả?
Giang Hoàn thật sự không biết phải giải thích ra sao. Nàng vốn không giỏi nói chuyện, nên chỉ biết cười ha ha mà không đáp.
Thấy thái độ của nàng, A Lâm lại càng chắc mẩm rằng chuỗi vòng cổ này là đồ nàng ăn cắp từ nhà mình. Hắn lập tức nói: “Ngươi mau cất đi, nhanh chóng mang về trả cho cha ngươi. Nhớ là phải nhận lỗi trước, như vậy lúc bị đánh có khi sẽ nhẹ tay hơn.”
Giang Hoàn vội vàng giải thích: “Không sao đâu! Đây chỉ là đồ chơi thôi. Nhà ta có rất nhiều. Cái này không phải ta trộm, mà là mẹ ta đưa cho ta.”
Phải rồi, nói như vậy mới đúng!
Nghe xong, A Lâm lập tức bày ra vẻ mặt "ta hiểu rồi". Thì ra là do có một người mẹ tốt. Xem ra cha nàng có muốn quản cũng không được.
Bất chợt, A Lâm lại hỏi nhỏ: “Ngươi nói cái này chỉ là đồ chơi? Nhà ngươi có rất nhiều thứ như vậy sao?”
Trời đất ơi, đây là gia đình kiểu gì vậy?
Giang Hoàn lúc này chưa kịp bịa ra thân thế hợp lý, chỉ đành căng da đầu mà thừa nhận. Dù sao cũng không thể không thừa nhận, bởi nếu không phải nhà nàng thực sự có nhiều đồ như thế, thì ai lại đưa một chuỗi trân châu cho vãn bối mang ra ngoài?
Giống như Lý Bạch, nhà có quá nhiều vàng bạc, ra ngoài liền tiện tay mang theo một bao tải...
[Ha ha ha ha ha.] Hệ thống cười lăn lộn như đang đấm đất: "Xem ngươi bịa chuyện đến mức nào!"
A Lâm thấy nàng gật đầu liền bị chấn động mạnh, không kiềm được hỏi: “Nhà ngươi đang làm gì vậy, sao lại... như thế này?"
Như thế này cũng quá mức rồi!
[Ha ha ha ha, bối cảnh còn chưa làm xong mà phải bịa ra, cười chết mất!]