Edit: Diệp Đế
Nói thật, từ lúc xuyên không vào cổ thân thể này, cô chưa lần nào quan sát kĩ qua nơi này.
Ngôi nhà này được xây theo kiểu dáng nông thôn cũ, có sân trong, gạch ngói đỏ đen, tường không sơn cũng không lát gạch, một phần diện tích vì đã lâu năm mà được bao phủ bởi những vết mốc đen.
Nói chung, đây là kiểu nhà tiêu chuẩn của những năm 80, thoạt nhìn vừa cũ lại vừa rách nát.
Hoắc Yểu sờ sờ chóp mũi, thầm nghĩ cô sống trong một môi trường khó khăn, gian khổ này đã được hơn một năm, cũng rất có thể thích ứng với mọi tình cảnh trong tương lai.
Đúng lúc này, âm thanh chói tai trong nhà ngừng lại.
Hà Hiểu Mạn một thân màu đen xách chiếc váy tơ tằm dài từ trong phòng đi tới, trên cổ bà ta quấn một chiếc khăn lụa màu tím, trang điểm tinh xảo, tóc búi cao bằng chiếc kẹp kim cương, cả người đều toát ra khí chất của một vị phu nhân gia đình thượng lưu, chợt nhìn thấy Hoắc Yểu đứng trong sân, bà ta liền sửng người.
Hà Hiểu Mạn rất nhanh định thần lại, thu lại thần sắc phức tạp trong mắt, lạnh lùng chất vấn: " Sao mày lại tới đây?".
Hoắc Yểu yên lặng nhìn Hà Hiểu Mạn, ánh mắt nhàn nhạt lại có chút mờ mịt, suy nghĩ có phần phiêu diêu.
Một năm trước, cô bởi vì không rõ nguyên nhân mà xuyên qua cỗ thân thể này, khi đó cơ thể này còn chưa được gọi là Hoắc Yểu, mà có tên gọi là Lục Yểu, là thiên kim tiểu thư giá ngàn vàng của một nhà giàu mới nổi trong thành phố S.
Mãi cho đến khi mấy tháng trước, bất thình lình cỗ thân thể này bị cáo không phải tiểu thư của Lục gia, mà là năm đó khi ra đời ở bệnh viện bị ý tá ôm nhầm, cha mẹ ruột thật chính là một đôi vợ chồng bình thường, không tiền không thế, còn phải nuôi bốn người con trai không chịu cầu tiến. Có thể nói gánh nặng gia đình vô cùng nặng.
Mẹ nuôi cũng chính là Hà Hiểu Mạn, khi biết được con gái ruột của mình sống trong loại gia đình nghèo túng như vậy, còn mình thì lại đem con của đồ nhà nghèo xem là thiên kim tiểu thư mà nhận nuôi, có lẽ chính sự tương phản mãnh liệt này đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ tình mẫu tử còn sót trong lòng bà ta. Cộng thêm con gái lớn lên trong một gia đình nghèo khó, lại dịu dàng hào phóng, miệng lưỡi ngọt ngào, nên bà ta rất nhanh liền đón nữ nhi về nhà, đổi tên đổi họ, sợ khiến con gái ủy khuất.
Trái lại, thiên kim giả Lục Yểu, bên ngoài là được sinh ra ở gia đình giàu có, thực tế cô chẳng hề được người của Lục gia thích. Từ bé đã bị bỏ lại ở cái huyện nhỏ này rồi đưa cho mẹ của Hà Hiểu Mạn nuôi nấng, một hai năm cũng không thấy đến thăm một lần.
Khi thiên kim thật quay trở lại thì thiên kim giả hiển nhiên phải đứng sang một bên. Vì vậy, trước khi cha mẹ Hoắc đến đón người về, Hà Hiểu Mạn liền tố cáo cô rằng cô không xứng với họ Lục, lại càng không xứng tiếp tục ở nơi này, liền cao cao tại thượng đuổi người. Dáng vẻ bà ta hoàn toàn giống hệt như thái độ thờ ơ lúc này.
Hoắc Yểu định thần lại, song tùy ý rời mắt khỏi Hà Hiểu Mạn.
Hà Hiểu Mạn thấy thế liền cau mày, lập tức tức giận: " Mày thái độ gì vậy?".
Hoắc Yểu nghe lời chất vấn tràn ngập vẻ giận dữ kia, lông mày nhíu lại, cười nói: " Vậy bà hiện tại là thân phận gì?".
Vừa dứt lời, gương mặt thập phần đang vô cùng tốt của Hà Hiểu Mạn trong nháy mắt liền tối sầm lại.
Qủa nhiên, cho dù nuôi con của người khác lâu đến thế, thì nó vẫn ngông cuồng, không có nữa phần giáo dưỡng, lễ phép.
Thời khắc này, Hà Hiểu Mạn không khỏi nhớ đến con gái ruột của mình Lục Hạ. Mặc dù từ nhỏ lớn lên trong một gia đình thấp kém, bình thường nhưng tính tình dịu dàng, độ lượng; không chỉ học giỏi mà còn nhiều tài nghệ. Giờ còn là ngôi sao được người người săn đón, thật là trời sinh để Lục gia bọn họ nở mặt nở mày.
Nhìn lại đứa con gái nuôi này đi, ngoại trừ khuôn mắt xinh đẹp này ra, thực sự chỗ nào cũng đều thua kém Hạ Hạ.
Hà Hiểu Mạn hít một hơi sâu, ánh mắt sâu xa nghĩ đến mục đích quay về lần này. Suy nghĩ vài giây bà ta kiềm chế cơn tức trong lòng xuống.
~~~~~~HẾT CHƯƠNG~~~~~~