Xuyên Thành Mẹ Kế Mỹ, Cường, Thảm Của Nam Chính

Chương 3.2

Tên này bị lộ tin hút ma túy và bán da^ʍ, khiến cổ phiếu của Tập đoàn nhà họ Phỉ tụt dốc liên tục mấy ngày, giá trị thị trường không biết đã mất bao nhiêu tỷ.

Nhưng chuyện này đâu thể trách Phí Dĩ Tranh được, mấy dự án thành công hiếm hoi vẫn là do anh ta làm đó thôi.

Nhiều người cũng chỉ có thể thở dài, thầm cảm thán nhà họ Phỉ năm nay thật xui xẻo.

"Lại xảy ra vấn đề, vận may của nhà họ Phỉ sao lại kém như vậy."

Nam Nguyên than thở một câu theo đúng câu thoại của mình, còn nhà họ Phỉ ra sao thì cô không quan tâm, tài sản trước khi kết hôn của cô đều đã làm công chứng, số tiền này đủ để cô sống thoải mái hết mấy đời.

Nhưng khi nghe xong, Nam Tễ lại lộ ra một biểu cảm thâm sâu: "Vận may? Đôi khi trùng hợp nhiều quá lại không chỉ đơn giản là chuyện vận may."

"Phỉ Dĩ Tranh người này, anh không đoán được."

Nam Tễ và Phỉ Dĩ Tranh tuổi tác tương đương nhau, gia thế cũng tương đương nhau, vì vậy nhiều người thường đem hai người ra so sánh. Phần lớn mọi người đều cho rằng Nam Tễ có tầm nhìn và vận may tốt hơn Phỉ Dĩ Tranh, vì thế vượt trội hơn một bậc.

Nhưng đối với Nam Tễ là người trong cuộc lại không nghĩ như vậy, tên Phỉ Dĩ Tranh này… thực sự rất khó lường.

Lúc trước, phản đối Nam Nguyên kết hôn với anh ta cũng là vì Nam Tễ biết rõ, với đầu óc của em gái nhà mình chắc chắn không thể đấu lại Phỉ Dĩ Tranh, nói không chừng bị bán mà còn giúp người ta đếm tiền.

— Không thể đoán được sao?

Nam Nguyên hồi tưởng lại tính cách và bộ dáng của Phỉ Dĩ Tranh, ai nói mình muốn gả đi ngay lập tức cô cũng không cảm thấy ngạc nhiên.

Có điều Nam Nguyên không muốn bàn về người này với Nam Tễ nữa.

"Anh, em muốn nghỉ ngơi, hôm nay em phải dậy lúc 5 giờ sáng rồi lại vội vã cả ngày, rất mệt."

"Anh muốn về hay là ở lại?"

Nam Tễ đứng dậy tỏ vẻ muốn đi về, công việc của anh cũng không ít. Hôm nay vì lo lắng cho Nam Nguyên mà anh chẳng có tâm trạng làm gì, giờ xác định cô không có chuyện gì thì đương nhiên là phải quay lại làm việc rồi.

"À, bố mẹ dự định sẽ về vào thứ tư tuần sau, em định khi nào thì nói chuyện này?"

"Để em gặp mặt bọn họ rồi nói, nếu không bố mẹ lại lo lắng, nói không chừng còn vội vàng quay về trong đêm, chẳng cần thiết."

Tiễn Nam Tễ rời đi, Nam Nguyên thoải mái đi tắm sau đó nằm trên chiếc giường mềm mại của mình, trên khuôn mặt không khỏi lộ ra một nụ cười hạnh phúc.

Ngày mai cuối cùng cũng có thể ngủ nướng rồi!

9 giờ sáng, Nam Nguyên xuống lầu chuẩn bị ăn sáng. Có lẽ do đồng hồ sinh học chưa kịp thích nghi nên cô đã tỉnh từ lúc hơn 7 giờ sáng, sau đó không thể nào ngủ lại được nữa. Không cam tâm dậy quá sớm, Nam Nguyên cố gắng kéo dài thời gian đến giờ này mới xuống lầu.

"Chú Triệu? Chú đến lúc nào vậy?"

Nam Nguyên vừa xuống, ánh mắt đã nhìn thấy một người quen cũ đang ngồi bên bàn ăn, chăm chú theo dõi người giúp việc dọn thức ăn.

"Vừa đến, vừa đến thôi, mấy năm không gặp, tiểu thư càng ngày càng xinh đẹp nha." Chú Triệu cười hiền từ, ông ấy năm nay gần 60 tuổi, có thể nói là nhìn Nam Nguyên trưởng thành.

Đáng tiếc, vài năm trước vợ của chú Triệu bị bệnh nặng, ông ấy không yên tâm để người khác chăm sóc cho nên đã quyết định nghỉ việc, về nhà ở bên vợ trong những ngày tháng cuối cùng.

Dựa theo quỹ đạo ban đầu của thế giới này, chú Triệu chỉ là một nhân vật phụ không đáng chú ý, không có tên tuổi cũng không có quá khứ.

Nhưng chú Triệu lại là người duy nhất vẫn đều đặn đến thăm mộ Nam Nguyên trong phần kết của câu chuyện.

Lúc đó ông ấy đã hơn 80 tuổi, nhưng mỗi tháng vẫn đều đặn không sót một ngày nào đến nghĩa trang thăm mộ Nam Nguyên, bố Nam, mẹ Nam và cả Nam Tễ.

Vì vậy, khi nghĩ đến việc tìm quản gia cho nhà mới, Nam Nguyên đã nghĩ ngay đến việc liên lạc với chú Triệu, xem ông ấy có muốn đến làm hay không.

Hai người trò chuyện vui vẻ vài câu, Nam Nguyên định ngồi xuống thưởng thức bữa sáng của mình thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ phía sau.

Là nữ giúp việc đang dắt tay Phỉ Vân Cẩn lại đây.

Vì lúc trước cô không suy xét đến việc sẽ mang theo trẻ nhỏ, trong biệt thự đương nhiên cũng không sắp xếp người chăm sóc trẻ em chuyên nghiệp, nhanh nhất cũng phải đến chiều mới có người đến nên tạm thời cô đã sắp xếp một nữ giúp việc có con cái đến phụ giúp.

Nam chính tương lai lúc này cũng chỉ là một đứa trẻ yếu ớt bệnh tật, sắc mặt có vẻ tốt hơn một chút so với hôm qua, thực ra cơ thể của cậu rất khỏe mạnh, chỉ là bị bảo mẫu hành hạ mà thôi.

Có lẽ còn phải chăm sóc một khoảng thời gian nữa, hiện tại cậu vẫn đang trong bộ dạng là một đứa trẻ đáng thương.

Rõ ràng là một đứa trẻ gần bốn tuổi nhưng lại gầy yếu đến mức trông như mới ba tuổi, vẻ mặt vô cùng đờ đẫn, khi nhìn thấy Nam Nguyên cũng chỉ chớp mắt một cái, không chủ động chào hỏi.

"Chào bà chủ."

Nữ giúp việc cười chào Nam Nguyên: "Tiểu thiếu gia rất ngoan, sáng nay dậy lúc sáu giờ, ăn sáng xong chúng tôi đi dạo vài vòng trong vườn."

Cô ấy mới nhận công việc này không lâu, không rõ về chuyện đời tư của Nam Nguyên, chỉ biết rằng việc cô giao cho mình thì phải làm cho tốt.

"Ừm, vất vả cho cô rồi."

Nam Nguyên gật đầu, sau đó nhìn về phía chú Triệu: "Chú Triệu, tìm thêm một chuyên gia dinh dưỡng cho trẻ em giúp cháu, người không biết còn cho rằng cháu hành hạ cậu ta đấy."

Mặc kệ Phỉ Vân Cẩn ở lại bao lâu, dù sao thì nhà họ Phỉ cũng sẽ trả tiền, Nam Nguyên cũng không thiếu chút tiền này, coi như là làm việc thiện đi.

"Được, tôi biết rồi."

Chú Triệu biết rất rõ về lai lịch của đứa trẻ này, nhưng trẻ con vô tội, thấy Phỉ Vân Cẩn gầy gò như vậy, chú Triệu vốn dĩ không phải là người lạnh lùng, đương nhiên cũng hy vọng cậu bé sẽ có một cuộc sống tốt hơn.

"Đứa trẻ này gầy quá, phải bổ sung dinh dưỡng cho cậu ấy."

Vì lý do sức khỏe mà vợ của chú Triệu không có con, Nam Nguyên biết ông ấy rất thích trẻ con, sẵn đây có một đứa trẻ như vậy cũng không tệ.

"Vậy thì cháu giao cậu ta cho chú, mỗi khi tăng được một cân cháu sẽ thưởng thêm một vạn."

"Tiểu thư, cô đối xử với tôi quá tốt rồi."

Trong lòng chú Triệu, Nam Nguyên chính là một cô gái tuy có chút bướng bỉnh nhưng lại rất hiền lành tốt bụng.

"Tiểu thiếu gia, chào cậu, tôi là quản gia ở đây, tôi họ Triệu."

Chú Triệu không đối xử với Phỉ Vân Cẩn như một đứa trẻ không hiểu chuyện, sau khi nghiêm túc giới thiệu bản thân, ông ấy đưa tay phải ra bắt tay với Phỉ Vân Cẩn.

Cảnh tượng một già một trẻ này có phải là rất ấm áp không?

Nam Nguyên đã sắp xếp xong mọi chuyện, vì thế cũng không còn quan tâm đến chuyện này nữa.

Top of Form

Bắt đầu cuộc sống hạnh phúc mua sắm mỗi ngày, những bộ quần áo mới, những món trang sức đẹp, những nhà hàng ngon, hưởng thụ từng cái từng cái một.

Cô và Phỉ Dĩ Tranh, người đàn ông gần như muốn thành tiên không giống nhau, cô thích những thứ phàm tục thế này, cuộc đời ngắn ngủi chỉ có vài chục năm, nếu không sống thật thoải mái thì thật là đáng tiếc.

Chìm đắm trong cuộc sống vui vẻ của một bà chủ giàu có, Nam Nguyên hoàn toàn quên mất nhân vật nam chính trong nguyên tác.

Lịch trình sinh hoạt của cô và Phỉ Vân Cẩn không giống nhau, lại không ăn chung, hai người tuy sống trong cùng một biệt thự nhưng ngoài ngày đầu tiên gặp mặt ra, sau đó cô chẳng gặp cậu thêm lần nào nữa.

Khi bố Nam và mẹ Nam trở về, Nam Nguyên lại tiếp tục ở lại nhà họ Nam thêm nửa tháng. Cuối cùng, không chịu nổi tình yêu "nặng nề" của cha mẹ, cô lại chạy về biệt thự của mình.

Nếu cứ bồi bổ như vậy, chưa đến một tháng cô sẽ tăng mười cân mất!

Mấy cân mà cô giảm được ở nhà họ Phỉ, trong nửa tháng này đã hoàn toàn bồi bổ trở lại rồi.

Chỉ là khi cô bước vào biệt thự, nhìn thấy chú Triệu đang dắt một đứa trẻ đi về phía mình, Nam Nguyên, người tự cho mình là đã thấy nhiều chuyện đời lại không khỏi bật ra câu hỏi từ tận đáy lòng.

"Chú Triệu, đây là ai vậy?"

Chú Triệu cười ha ha: "Tiểu thư, cô thật là hài hước, đây là tiểu thiếu gia mà."

Nam Nguyên: …?

Đứa trẻ có đôi mắt đen láy trong sáng, khuôn mặt xinh đẹp, thậm chí còn mang theo chút phúng phính này chính là Phỉ Vân Cẩn sao?

Bây giờ hoàn toàn có thể dùng từ "dễ thương" để miêu tả cậu!

Dù vẫn mang dáng vẻ yếu ớt, nhưng ít nhất nhìn cậu đã khỏe khoắn hơn nhiều rồi, rõ ràng là có vài nét giống với Phỉ Dĩ Tranh.

Mặc dù Nam Nguyên biết sau này nam chính sẽ rất tuấn tú, nhưng mà... mới chỉ một tháng không gặp thôi mà! Thay đổi nhanh như vậy sao!

"Mẹ."

Nam Nguyên bị tiếng gọi ngây ngô của đứa trẻ làm cho giật mình, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc nói từ này bằng giọng nói non nớt.

Nam Nguyên: "..."

Mình đây là làm mẹ mà không phải chịu đau đẻ sao?