Phát Sóng Đòi Nợ, Cư Dân Mạng Đều Bị Doạ Khóc

Chương 43: Đổ tội

https://truyenwikidich.net/truyen/phat-song-truc-tiep-doi-no-mot-cai-chu-y/chuong-31-ngoai-cua-so-den-nghin-nghit-m-ZEyhUcQsRGPGJOH7

[Móa! Không đoạt được điện thoại thì định phá nát à?]

[Ba đánh một?]

[Nhưng mà, điện thoại của chị ấy dường như không bị ảnh hưởng gì cả?]

[Dùng loại dán màn hình gì vậy, mách cho tôi với!]

Khương Ninh Ninh nhướng mày, liếc nhìn Khương Vĩ Vĩ, bác cả và bà nội, nói: “Mọi người đều ở đây nhỉ? Vậy đúng lúc, chúng ta cùng xem thử bảo bối trong tủ sắt của bác cả là gì nào. Tôi thật sự rất tò mò, bác cả có năm bất động sản, 2 triệu tiền tiết kiệm, vậy mà làm thế nào vẫn phải quỳ xuống vay tiền của tôi? Không hợp logic chút nào ~”

Bác cả lao đến định cướp lại.

Khương Vĩ Vĩ giơ ná bắn.

Bà nội thì mắng chửi om sòm, xông lên ngăn cản.

Khương Ninh Ninh thẳng tay tung một cú đấm.

Loảng xoảng!

Chiếc két sắt vững chãi, trong khoảnh khắc bị đạn bắn, bác cả đánh, bà nội mắng và Khương Ninh Ninh đấm đã vỡ tan.

[Đau tay quá!]

[Chị gái này giỏi ghê, mở két sắt mà dùng tay đập. Chìa khóa đối với chị ấy chắc chẳng là gì!]

[Bên trong là gì nhỉ?]

“Khương Ninh Ninh! Nếu cô dám lấy đồ bên trong ra, tôi sẽ chết trước mặt cô!” Bác cả rút con dao cắm trong cuốn sách chĩa thẳng vào cổ mình, mắt đỏ lên nhìn Khương Ninh Ninh, thở hổn hển uy hϊếp.

Khương Vĩ Vĩ cũng bắt chước, lao tới bên cửa sổ: “Tôi sẽ nhảy xuống ngay bây giờ!”

Khương Ninh Ninh liếc cậu ta một cái: “Không sợ cứt chim à?”

Khương Vĩ Vĩ lập tức mềm nhũn, suýt ngồi bệt xuống đất. May mà cậu ta bám kịp cửa sổ, nhìn ra ngoài một cái, không thấy con chim nào. Dù sao cũng là thiếu niên mới 14 tuổi, cậu ta gồng mình nói: “Cô ra khỏi nhà tôi ngay! Nếu không tôi sẽ nhảy thật đấy. Cô chính là hung thủ ép người ta đến đường cùng!”

“Cậu mở cửa sổ ra xem có con chim nào bay vào không. Không tin thì thử đi.” Khương Ninh Ninh mỉm cười.

Khương Vĩ Vĩ khựng lại, nửa tin nửa ngờ, quay đầu nhìn cửa sổ.

Bác cả: …

Chẳng lẽ ông ta không tồn tại sao?

“Khương Ninh Ninh! Ra ngoài ngay!” Ông ta hét lớn.

Khương Ninh Ninh chẳng thèm để mắt đến ông ta, chỉ nhấc tay, xé rách cái lỗ trên két sắt lớn hơn, rồi thò tay lấy đồ bên trong ra.

Quả nhiên—

[Tượng Quan Âm?]

[Quào! Có phải tượng Quan Âm của Tam Nương Nương trên núi không? Tôi nhớ chính phủ từng đăng thông báo tìm mà!]

[Bác cả chính đạo quang minh, không mê tín, làm ăn lớn mà?]

[Báo cảnh sát đi! Chờ ngồi tù thôi!]

Bác cả thấy Khương Ninh Ninh lấy tượng ra, đầu gối mềm nhũn, con dao trong tay rơi xuống đất. Ông ta ngồi bệt, quay sang nhìn bà nội: “Mẹ! Sao mẹ lại bỏ cái này vào két sắt của con?”

Bà nội ngơ ngác nhìn con trai cả của mình.

[Má ơi!?]

[Không hổ là đứa con cưng!]

Hai mẹ con nhìn nhau. Trước ánh mắt cầu xin của con trai, bà nội ngập ngừng: “Mẹ đi chùa cầu được. Cầu để gia đình bình an nên giấu vào đó.”

“Bà nội?” Khương Ninh Ninh nhướng mày, cười nhìn bà ta.