Trong ánh mắt kinh diễm của mọi người, Hứa Sâm Luân tự giới thiệu. "Chào mọi người, tôi là Hứa Sâm Luân."
Những người vừa hồi thần nghe được cái tên đó, vô thức mà nhíu mi, phó đạo diễn nhìn dáng vẻ đạo diễn Lý không có phản ứng gì, ghé sát tai nói vài câu với anh ta.
Đạo diễn Lý nghe xong, cau mày liếc Hứa Sâm Luân một cái, ánh mắt kinh diễm mới dâng lên lúc này lại không còn sót lại chút gì.
Anh ta là một đạo diễn mới, kế nghiệp người thầy đạo diễn nổi tiếng vô cùng đề cao đạo đức, nhiệm vụ đầu tiên khi hành nghề chính là quay chụp bộ phim thần tượng này.
Anh ta một lòng muốn quay chụp một bộ phim mang tính nghệ thuật, cuối cùng lại phải làm đạo diễn bộ phim tình cảm vương vít nơi vườn trường này, còn là một bộ phim truyền hình.
Trong lòng vốn đã bất mãn, nhưng cũng không ngỗ nghịch trước quyết định của thầy, dù phải quay phim thần tượng cũng phải quay sao cho có chiều sâu, ý tưởng.
Anh ta vừa mới hành nghề, còn chưa có tiếng tăm gì, lần thử vai này có nhiều người chỉ coi anh ta như là tấm ván, muốn bắc cầu với thầy của anh ta. Trong lòng đạo diễn Lý biết rõ nhưng cũng chẳng làm được gì. Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là anh ta sẽ hạ thấp yêu cầu đối với diễn viên, ít nhất là những người như Hứa Sâm Luân muốn diễn là được diễn.
Đạo diễn Lý chẳng ôm nhiều mong đợi đối với cậu trai scandal quấn thân này, nhưng xuất phát từ sự tôn trọng, anh ta vẫn khắc chế lại, nói: "Mời cậu bốc thăm, cho mọi người thấy được màn biểu diễn của cậu đi."
Hứa Sâm Luân lăn lộn trong giới giải trí đã ngần ấy năm, sớm đã thấu tỏ mọi sự, làm sao có thể không nhìn ra ánh nhìn không kiên nhẫn của đạo diễn Lý, huống hồ đạo diễn Lý còn biểu hiện ra rất rõ ràng.
Hắn cũng chẳng để tâm, chọn ngẫu nhiên trong chiếc thùng có đề tên "Đặng Thái Sơ".
(3)
Hắn cũng chẳng để tâm, chọn ngẫu nhiên trong chiếc thùng có đề tên "Đặng Thái Sơ". Đối chiếu dãy số, là cảnh diễn Đặng Thái Sơ bị người ba bợm rượu đánh, liều mạng giãy dụa trốn thoát, không có chỗ để đi, chỉ có thể đi tìm nữ chính, kết quả lại bắt gặp cảnh nam nữ chính tay trong tay, đang sắp hôn môi.
Gia đình thờ ơ, vô cảm cùng với tình đầu chẳng như ý muốn đã đả kích cậu, khiến cho cậu trai vốn đã mẫn cảm tự ti hoàn toàn hắc hóa. Cậu ấy như tách biệt khỏi thế giới này, tất cả mọi người đều bỏ rơi cậu, chỉ còn bóng tối vỗ về bao trùm lấy cậu - bóng tối làm con người tuyệt vọng, e sợ lại vô cùng quen thuộc với cậu.
Nội dung của cảnh này là bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời của Đặng Thái Sơ. Cái khó của đoạn này ở chỗ đòi hỏi diễn viên phải thể hiện sự nhút nhát và hướng nội thường thấy của nhân vật khi trước mặt nữ chính, đồng thời cũng phải thể hiện được sự u tối và tuyệt vọng tận sâu nội tâm nhân vật.
Hứa Sâm Luân nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, khí chất cả người đều đã thay đổi.
Ngay cả khi đứng giữa ánh nắng ban trưa, người khác cũng không bao giờ... cảm nhận được một chút ấm áp nơi hắn, hắn giống như đang ẩn nấp trong góc tối, âm u, ẩm ướt. Ánh nắng bao trùm thân thể nhưng ẩn sâu bên trong chỉ toàn là bóng tối.
Một giây đã nhập vai! Đôi mắt vốn hơi nhắm lại của đạo diễn Lý lập tức mở to, nhìn Hứa Sâm Luân đầy hoài nghi.
Những gì phó đạo diễn nói với anh ta là về những tin xấu khác nhau của nguyên thân, anh ta vốn nghĩ rằng người này đến cho đủ quân số, nhưng lại không ngờ được người này có thể nhập vai trong giây lát như thế! Phải biết là điều này chỉ có diễn viên gạo cội nhiều năm đắm chìm trong nghiệp diễn mới có thể làm được, vậy mà anh ta lại chứng kiến điều này ở một bình hoa*! Đây chính là năng lực thiên phú.
*chỉ người có ngoại hình đẹp nhưng diễn xuất dở, vô hồn.
Đạo diễn Lý thẳng lưng, chăm chú nhìn vào Hứa Sâm Luân. Hứa Sâm Luân chưa biết đến đạo diễn Lý có bao nhiêu kinh ngạc, chắc là hắn cũng đã sớm đoán được. Nhưng hiện tại, hắn hoàn toàn đắm chìm trong vai diễn Đặng Thái Sơ.
Đặng Thái Sơ đứng bên đường, nhìn chằm chằm hai người đứng cách đó không xa. Đồng tử giãn ra, trong đôi mắt lẫn lộn biết bao cảm xúc: ngờ vực, hoảng loạn, tuyệt vọng, cuối cùng lắng đọng lại thành một màu đen đặc, sâu đến mức như muốn hút cả người vào.
Cậu ấy cắn chặt hàm răng, nắm chặt nắm đấm, gân xanh nổi lên. Miệng vết thương trên người chưa lành lại bị rách ra, vô cùng đau nhức, nhưng cậu lúc này chẳng còn để tâm. Trong mắt cậu chỉ có bóng hình hai người kia ôm ấp.
Đáng chết!
Đáng chết!!
Đáng chết!!!
Mọi người trong phòng có thể cảm nhận rõ ràng cảm xúc của Đặng Thái Sơ đang không ngừng dâng trào, dường như họ nhìn thấy một bóng dáng nhỏ gầy, yếu ớt, nhìn thấy được một bóng ma đang không ngừng giãy dụa, hét to và chạy về phía mọi người.
Đột nhiên cô gái nhìn về phía nơi đó. Mọi người có thể thấy được sự biến hòa trên nét mặt của Đặng Thái Sơ, khuôn mặt luôn tối tăm, trầm mặc lúc này lại giương khóe miệng, nở nụ cười có chút thận trọng, cũng có chút vui vẻ.
Nữ chính như đang nói điều gì đó, Đặng Thái Sơ nhẹ nhàng gật đầu "Ừ" một tiếng, ngẩng đầu nhìn nữ chính, nhưng lại nhanh chóng cúi đầu, thẹn thùng vân vê góc áo của mình. Ai cũng có thể thấy rõ tình yêu say đắm và sự ỷ lại đối với nữ chính trong mắt cậu ấy.
Rõ ràng là một đoạn đối thoại bình thường, rõ ràng chỉ là một gương mặt lặng im, nhưng ai nấy đều toát mồ hôi, như là thấy được ác ma từ địa ngục tới, vô tình kề dao lên cổ người. Mà người, lại không hiểu rõ tình hình lúc này.
Hứa Sâm Luân dừng lại, hắn cười cười nhìn mọi người đang ngây người.
"Phần diễn của tôi đã xong. Cảm ơn mọi người."