Tôi Và Nam Phụ Pháo Hôi "Dẫu Lìa Ngó Ý Còn Vương Tơ Lòng"

Chương 32

Trợ lý Phùng chào hỏi Hứa Sâm Luân.

"Anh Hứa, bây giờ anh cảm thấy như thế nào rồi.”

"Tôi thấy tốt hơn rất nhiều rồi." Hứa Sâm Luân cũng mỉm cười với trợ lý Phùng.

Cảm giác như trợ lý Phùng có điều gì muốn nói với Tần Triết Phong, anh ta cứ nhìn về anh.

Hứa Sâm Luân lại nói: "Tôi hơi mệt, muốn ngủ một lúc. Tổng giám đốc Tần, anh ra ngoài đi, để Tiểu Đào vào chăm sóc tôi là được, anh cũng đi nghỉ ngơi một chút."

Tần Triết Phong không đồng ý, Hứa Sâm Luân bất đắc dĩ, nắm ngón út của anh khẽ lắc lắc: "Anh nghe lời tôi nói một chút có được không?"

Tần Triết Phong nhìn hắn, trong mắt là sự dịu dàng và sự quan tâm, cuối cùng anh cũng đồng ý.

"Được rồi, tôi ra ngoài, để Tiểu Đào vào. Nếu có chuyện gì thì bảo cậu ấy gọi tôi."

Hứa Sâm Luân gật đầu, nằm xuống giường.

Tần Triết Phong kéo chăn, đắp lên cho hắn xong xuôi rồi mới cùng trợ lý Phùng ra ngoài.

"Cậu điều tra được những chuyện gì rồi?”

Trợ lý Phùng nhìn Tần Triết Phong, sắc mặt trở nên nghiêm túc, trả lời: "Tổng giám đốc Tần, chúng tôi đã điều tra rõ ràng, là Mã Thuần và Ngụy Tĩnh Hương đã thuê người làm chuyện này. Đạo cụ lúc đó thiếu một chi tiết nhỏ, vì nó nằm ở vị trí dưới đáy và không dễ phát hiện nên mọi người không kiểm tra kỹ."

"Mã Thuần vì không cam lòng khi mất vai diễn, sau đó từ miệng Ngụy Tĩnh Hương biết được anh Hứa là người của tổng giám đốc Tần, cho rằng chuyện gã ta mất vai là do anh Hứa hại gã, nên gã ta mang lòng thù hận với anh ấy. Còn Ngụy Tĩnh Hương cảm thấy anh Hứa là kẻ vong ân bội nghĩa, nhận được lợi ích rồi đá ả ta, trong lòng không phục, suốt ngày xúi giục Mã Thuần."

Điều này hoàn toàn có thể cấu thành tội cố ý gϊếŧ người chưa thành.

Tần Triết Phong nghe đến đây, sắc mặt lạnh tanh, cơn tức giận bùng lên không kiềm chế được.

Trợ lý Phùng vô tình nhìn thấy ánh mắt Tần Triết Phong, bị sự lạnh lùng và sát khí trong đó làm cho sợ hãi, vội vã cúi đầu xuống.

"Thu thập chứng cứ, mời luật sư giỏi nhất, tôi muốn bọn họ phải sống trong tù cả đời!"

Nếu lúc đó có chút sai sót nào, đó sẽ là hai mạng người! Hai con người bằng xương bằng thịt!

Sao bọn họ lại dám làm vậy cơ chứ!

Nghĩ đến việc Hứa Sâm Luân suýt chút nữa gặp phải chuyện không may, Tần Triết Phong cảm thấy tức giận vô cùng, mắt tối lại.

Trợ lý Phùng thấy vậy vội vàng đỡ lấy anh, lo lắng khuyên anh đi nghỉ ngơi.

Tần Triết Phong liếc nhìn về phòng bệnh, Hứa Sâm Luân đã ngủ rồi.

"Tôi không yên tâm."

Hứa Sâm Luân vốn chỉ định giả vờ ngủ một chút, nhưng vì quá mệt mỏi nên chẳng bao lâu hắn đã chìm vào giấc ngủ.

Trong giấc mơ, hắn cảm thấy có một bàn tay mát lạnh đặt lên trán mình, đo thân nhiệt. Hứa Sâm Luân mơ hồ tưởng đó là Tiểu Đào đã quay trở lại, không nghĩ ngợi gì mà ngủ say.

Thực ra, giấc ngủ của hắn không thật sự yên ổn, cơn đau vẫn luôn hành hạ hắn.

Hứa Sâm Luân nhíu mày, khẽ rên lên: "Đau quá..."

Lúc này, một bàn tay nhẹ nhàng vuốt trán hắn, nắm lấy bàn tay không bị truyền dịch của hắn, truyền đến một cảm giác ấm áp.

Vì vậy, cơn đau trong giấc mơ của hắn dần dần biến mất một cách kỳ diệu. Hứa Sâm Luân thả lỏng cả khuôn mặt, đắm chìm trong một giấc mơ đẹp đẽ.

Cùng lúc đó, tại sân bay thành phố B, một chàng trai với khí chất nổi bật bước ra. Hắn ta mặc một chiếc áo khoác màu nâu nhạt, cắt may hoàn hảo làm tôn lên vóc dáng cao ráo của hắn ta. Dù đang ở giữa đám đông nhộn nhịp tại sân bay, người ta vẫn dễ dàng nhận ra hắn ta.

Khi nhìn kỹ khuôn mặt của hắn ta, người ta sẽ nhận thấy khuôn mặt này có vài nét giống với Hứa Sâm Luân, người đang gây xôn xao gần đây.

Chỉ có điều, gương mặt của hắn ta lúc này đầy lo lắng.

"Alo, ba, con đã đến rồi."

Hạ Trạch cúp máy, vẫy tay gọi một chiếc taxi: "Chú tài xế, đến khu biệt thự Kim Giang."