Hứa Sâm Luân ngẩng đầu lên, khi hắn đang nhẹ nhàng xoa cổ mình, thì nghe thấy Tần Triết Phong rên một tiếng.
“Làm sao vậy?”
Tần Triết Phong lắc đầu: “Nhức quá.”
Nghe vậy, Hứa Sâm Luân ngừng xoa cổ, chuyển sang xoa vai cho Tần Triết Phong.
Tần Triết Phong khẽ rên một tiếng, nhưng Hứa Sâm Luân vẫn giữ nguyên lực xoa, tuy nhiên ánh mắt hắn rõ ràng có chút khác biệt.
Sau một hồi, Tần Triết Phong cử động vai một chút, phát hiện không còn cảm giác khó chịu nữa, anh bảo Hứa Sâm Luân nhanh chóng đi vào, nếu không đi trễ sẽ làm đạo diễn Lý cáu.
Hứa Sâm Luân hiểu anh đang quan tâm mình, không giải thích gì thêm về việc đạo diễn Lý là người rất dễ tính, chỉ là hôm nay anh ta đang rất tức giận.
Hắn nhảy xuống xe, quay lại phim trường.
Tần Triết Phong vẫn đang nhìn hắn.
Người đang ngồi trong xe vì quá nóng mà đã cởϊ áσ vest, chỉ mặc một chiếc sơ mi màu xám đậm, tay xắn lên. Khuôn mặt anh kiên nghị, khí chất lạnh lùng, nhưng trong mắt lại có một sự dịu dàng và chiều chuộng mà chính anh cũng không nhận ra.
Hứa Sâm Luân mỉm cười, nói: “Tối gặp lại nhé, Tổng giám đốc Tần.”
Và còn nói thêm: “Cảm ơn anh.”
Hắn đã biết những chuyện anh làm rồi.
Tần Triết Phong mỉm cười đáp lại.
Tối hôm đó, vẫn là Tần Triết Phong mang cơm đến cho hắn. Khi Hứa Sâm Luân ăn tối, Tần Triết Phong lại hỏi một lần nữa liệu hắn có cần chuẩn bị xe và tài xế không.
Hứa Sâm Luân từ chối. Vấn đề này bọn họ đã bàn đi bàn lại nhiều lần trên WeChat. Hắn luôn cảm thấy không cần thiết, vì chưa đến lúc.
Hiện tại, hắn chỉ là một ngôi sao nhỏ trong đoàn phim, ngay cả vai nam ba như Nguyễn Dụ Phàm cũng có địa vị cao hơn hắn, họ còn không cần mấy thứ này, bản thân hắn lấy ra cũng không hay. Hơn nữa, khách sạn của đoàn phim cũng khá gần, không cần xe.
Hắn bảo Tần Triết Phong đợi quay xong bộ phim này rồi tính.
Tần Triết Phong không quan tâm người khác có quan tâm hay không, anh chỉ không muốn Hứa Sâm Luân phải chịu khổ, dù chỉ là một chút. Nhưng Hứa Sâm Luân đã kiên quyết như vậy thì anh đành thôi.
Không ngờ tối nay Tần Triết Phong vẫn đến, lái một chiếc xe gia đình khiêm tốn, nói là sẽ đưa hắn về.
Hứa Sâm Luân cảm thấy không cần thiết, nhưng vẫn không thể giấu được nụ cười tươi tắn nở trên môi.
Tần Triết Phong không phải ngày nào cũng có thời gian đến đoàn phim với hắn. Là một tổng giám đốc, anh rất bận, nhưng buổi tối nhất định sẽ đến đoàn phim và ăn tối cùng hắn. Đôi khi Tần Triết Phong chưa ăn thì cả hai sẽ cùng ăn cùng với nhau.
Vì vậy, tối nay không thấy Tần Triết Phong đến ăn tối cùng hắn, Hứa Sâm Luân cảm thấy có chút kỳ lạ, còn có một cảm giác mất mát không rõ lý do.
"Anh Hứa, tối nay tổng giám đốc Tần có việc đột ngột, phải đi tiếp đãi khách. Anh cứ ăn trước đi."
Điện thoại của Hứa Sâm Luân hết pin, không thể liên lạc với Tần Triết Phong để hỏi có chuyện gì. Hắn hỏi trợ lý Phùng, trợ lý Phùng cũng chỉ nói không biết. Anh ta chỉ là trợ lý phụ trách cuộc sống của Tần Triết Phong, còn các công việc chuyên môn khác thì có một trợ lý khác đi cùng.
Trợ lý Phùng sắp xếp bữa ăn xong rồi đặt bên cạnh Hứa Sâm Luân, sau đó rời đi.
Ăn tối xong, Hứa Sâm Luân ở lại đoàn phim một chút, tối nay không có cảnh của hắn, nên sau đó hắn quay về khách sạn.
Sạc đầy điện thoại, vừa bật lên đã thấy tin nhắn của Tần Triết Phong gửi trước đó, cùng với một tin nhắn quấy rối mới từ Ngụy Tĩnh Hương.
Hứa Sâm Luân lờ đi những lời than phiền không quan trọng, mở tin nhắn của Tần Triết Phong, thấy anh nhắn vào lúc ba giờ chiều.
"Tối nay có việc, tôi đã nhờ trợ lý Phùng mua bữa tối, nhớ ăn ngon nhé."
Phía sau là một biểu tượng mặt cười trong cuộc trò chuyện, Hứa Sâm Luân nhìn thấy biểu tượng đó thì không nhịn được cười.
Doanh nhân lớn tuổi không bao giờ lướt web, lướt mạng xã hội như Tần Triết Phong có lẽ không biết biểu tượng này mang ý nghĩa đặc biệt gì. Hứa Sâm Luân trả lại một tin nhắn "Tôi đã biết rồi."
Điện thoại trong túi Tần Triết Phong rung lên, anh đoán có thể là tin nhắn của Hứa Sâm Luân, nhưng chưa kịp rút tay ra xem, đã bị người khác kéo lại và ép uống một chén rượu.
Vì dưới tay có người mắc lỗi, dự án gần đây lỗ khá nhiều, lúc này đang tổ chức tiệc để xin lỗi, với tư cách là chủ trì, anh phải tỏ thái độ, nên không thể không uống.
Một chén rượu nữa xuống bụng, Tần Triết Phong nhẹ nhàng day thái dương, anh đã có hơi say.
Hứa Sâm Luân không biết những điều này, hắn chơi vài ván game giải trí, xem một vài tập phim truyền hình đang hot, ngó ra bên ngoài thấy trời đã khuya, tắm xong định đi ngủ.
Khi hắn đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, tiếng chuông điện thoại bất ngờ làm hắn tỉnh dậy.
Cầm điện thoại lên, mới thấy là trợ lý Phùng gọi.
"Alô?"
"Anh Hứa, thật xin lỗi vì làm phiền anh vào giờ này. Tổng giám đốc Tần say rượu, hiện đang nằm trong phòng, anh có thể đến chăm sóc ngài ấy không?"
Hứa Sâm Luân nghe xong lập tức đứng dậy mặc đồ: "Được, nói cho tôi số phòng."
Trợ lý Phùng báo số phòng, Hứa Sâm Luân nhanh chóng thu xếp rồi ra ngoài.
Thang máy nhanh chóng đến, Hứa Sâm Luân bước ra.
Phòng của Tần Triết Phong ở cuối hành lang, hắn vừa định gõ cửa thì trợ lý Phùng đã mở cửa.
Anh ta nghiêng người cho Hứa Sâm Luân vào.
"Anh Hứa, thật sự xin lỗi vì đã làm phiền anh vào giờ này. Chỉ là tối nay tôi..."
Hứa Sâm Luân vẫy tay: "Không sao đâu, anh cứ đi làm việc của mình đi, tôi sẽ chăm sóc anh ấy."
Trợ lý Phùng dặn dò một chút rồi đóng cửa rời đi.
Trong phòng giờ chỉ còn lại hai người.
Tần Triết Phong cựa quậy, có lẽ cảm thấy khó chịu, nhíu chặt mày lại.
Hứa Sâm Luân nhìn một lát, định sẽ giúp anh cởϊ áσ, thay sang đồ ngủ rồi tính sau.
Hắn bắt đầu cởi nút áo sơ mi của Tần Triết Phong, lộ ra cơ thể săn chắc.