Kỳ Hồn Đồng Nhân Thời Quang Trọng Sinh Đồng Hành

Chương 32:


Phương Tự không chút do dự liên tục từ chối lời mời của Chử Doanh. Hắn hôm nay nghe đến cái tên Chử Doanh quá nhiều lần rồi, bắt đầu là từ sư đệ hỏi, sau đó là tạp chí ‘Thiên Hạ Cờ Vây’, nhân viên công ty cũng gọi báo cho hắn nhắc nhở Chử Doanh chính là một kỳ thủ có thực lực rất mạnh. Chử Doanh này tuy rằng là một đối thủ rất tuyệt, mỗi một nước cờ đều khiến cho người khác ao ước, thế nhưng bản năng của một thương gia tránh hại tìm lợi, hắn vẫn cảm thấy nếu bây giờ đánh một ván chắc chắn không lợi nhiều hại. Đem một điếu thuốc đốt lên hắn cuối vẫn từ chối, lại xoa xoa mi tâm suy tư, cuối cùng lấy ra điện thoại sắp xếp.

“Này? Ngày mai giúp tôi mời các kỳ thủ trên mạng đến đây đặc biệt là Chử Doanh, tôi muốn cùng hắn chơi một ván cờ.”

...

Phòng họp ngày hôm sau.

“Chử Doanh này thủ pháp vô cùng cổ điển, yêu thích ở cục bộ chém gϊếŧ, lại không làm mất đi kỳ hình đẹp đẽ, quả thật chính là bạo lực mỹ học.”

“Hơn nữa đánh hơn 200 bàn mà vẫn rất ổn định, dù mới đầu có chút yêu thích dùng chiêu thức của Bạch Tử Cù, dẫn đến chịu thiệt, nhưng cũng không vì vậy mà thua qua một ván nào, không những thế mà còn nhanh chóng thông thạo kỳ hình hiện đại, càng ngày càng trở nên toàn diện hơn.”

Tại phòng họp của Vi Đạt, Phương Tự nghe xong phân tích nhịn không được dùng cùi chõ khẽ chạm vào Bạch Xuyên bên cạnh.

“Bạch Tử Cù? Sư huynh anh không cảm thấy cái tên này có chút quen tai sao?”

“Ý cậu là Thời Quang?"

Bạch Xuyên được nhắc nhở lúc này mới giật mình phản ứng lại.

“Đúng vậy, lúc trước cùng Du Lượng phục bàn 2 ván kia đều có nhắc tới.”

“Nghe cậu nói vậy, quả thật cũng có chút giống."

Bạch Xuyên nhíu mày suy tư: “Mấy ngày trước tôi có đấu với Chử Doanh hai ván cờ. Tuy thế trận của hai người có vài điểm tương đồng, nhưng ý tưởng lại không giống nhau. Thời Quang sử dụng hoàn toàn là biến hóa của cổ kỳ, Chử Doanh mặc dù cũng sử dụng cổ kỳ nhưng trong đó lại ẩn chứa nhiều tân hình kỳ, hơn nữa so với Thời Quang Chử Doanh lại càng thành thục hơn. Tôi rất tán thưởng thiên phú của Thời Quang, nhưng có thể trong vòng nửa năm liền thực sự có thể lĩnh hội được lớn như vậy sao?”

“Đúng thật, Chử Doanh đã vượt qua không biết bao nhiêu kỳ thủ xuất sắc. Nếu Thời Quang cũng đạt đến trình độ đó thì đúng là quá yêu nghiệt rồi?”

Phương Tự cũng có chút hoài nghi, đang muốn tiếp tục phân tích lại nghe thấy tiếng gõ cửa.

“Xin lỗi, sư huynh, em đến trễ.” Du Lượng vừa vặn đẩy cửa đi vào, tay ôm theo áo khoác.

“Tiểu Lượng em tới rồi, mới thi xong sao không nghỉ ngơi mấy ngày đi?"

Phương Tự nghiêng người, tay chỉ vào chiếc ghế bên cạnh: "Nào, ngồi xuống, chúng ta tiếp tục."

“Em nghe nói sư huynh tổ chức hội thảo thảo luận về Chử Doanh nên muốn đến nghe. Hiện tại đã có kết luận gì chưa?" Du Lượng đặt quần áo và túi xách lên ghế, ngồi xuống bên cạnh Phương Tự.

“Anh cùng thầy Bạch Xuyên vừa nãy đang thảo luận về phong cách của Chử Doanh khá giống với Thời Quang, đặc biệt là việc yêu thích các thế trận cổ điển của Bạch Tử Cù. Nhưng gần đây chúng ta chưa xem kỳ phổ của cậu ấy, cho nên cũng không rõ hiện tại cậu ấy thế nào. Em tiếp xúc với Thời Quang nhiều, có ý kiến gì không?"

"Sư huynh, Thời Quang chơi cờ anh cũng từng thấy qua, cậu ấy vẫn luôn dùng hạ pháp tùy tâm sở dục, không giống với phong cách mà thầy Bạch Xuyên phục bàn, cho nên em cũng không rõ lắm.” Du Lượng nhắc đến đây, vẻ mặt thoáng chút trầm tư.

“Vậy chắc không phải cậu ta đâu. Dù sao Thời Quang cũng chỉ là một người chơi vừa mới tham gia phân hạng, chúng ta không nên nghĩ quá phức tạp." Phương Tự vẫn cố chấp không muốn tin Chử Doanh và Thời Quang là cùng một người.

“À, đúng rồi Phương tổng, nhắc mới nhớ, Chử Doanh là một thiếu niên tham gia phân hạng cũng không phải là điều không thể. Từ lúc đăng ký tài khoản, hắn vẫn luôn online đều đặn mỗi ngày. Nhưng ngay trước cuộc thi phân hạng, lại đột nhiên mất tích không thấy đâu. Đến giờ, mới online trở lại. Chuyện này có thể không phải ngẫu nhiên, anh thấy sao?" Một kỳ thủ đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng.

"Không thể nào?"

Phương Tự nghe vậy lập tức ngồi thẳng người, ba người nhìn nhau, mỗi người đều mang trong đầu những suy đoán riêng. Cuối cùng, Bạch Xuyên phá vỡ sự im lặng.

“Bỏ đi, chúng ta đừng ở đây đoán tới đoán lui nữa, điện cho Thời Quang hỏi một chút chẳng phải xong rồi sao?”

Phương Tự và Du Lượng nghe xong liền quay sang nhìn chằm chằm vào Bạch Xuyên. Bạch Xuyên thấy vậy chỉ có thể thở dài.

“Được rồi, để tôi gọi."

Nói rồi, Bạch Xuyên lấy điện thoại ra bấm số.

“Alo? Thời Quang à?”

“Thầy Bạch Xuyên? Thầy tìm em có việc gì sao?”

Lúc này, Thời Quang vừa bước vào quán net, đăng nhập tài khoản "Chử Doanh" thì nhận được cuộc gọi của Bạch Xuyên.

“Là thế này. Lúc trước em có hỏi thầy về thời gian mở trang web Vi Đạt, thầy tò mò không biết em có chơi cờ trên đó không?"

“À có chứ thầy! Em gần đây chuẩn bị thi phân hạng nên thường xuyên lên trang web Vi Đạt để đánh cờ, thật sự rất cảm ơn Tự ca. Trang web này rất tuyệt vời. Nếu không em cũng không biết đi đâu tìm nhiều người đánh cờ như vậy!" Thời Quang đáp, giọng điệu rất tự nhiên, bởi vì trong lòng đã sớm có chuẩn bị.

“Vậy tài khoản của em tên gì?” Bạch Xuyên cũng không muốn thấy Phương Tự sốt ruột trực tiếp đi vào vấn đề.

“Tài khoản của em tên là "Như Có Thần Trợ". Sao thế? Thầy muốn chơi với em à?" Thời Quang biết rõ còn hỏi.

“‘Như có thần trợ’ sao?"

Bạch Xuyên sững lại trong giây lát. Lúc này, một vài kỳ thủ trên mạng khác cũng đã tụ tập lại gần, nghe thấy vậy không kìm được mà cảm khái.

“Không ngờ không tìm được ‘Chử Doanh’ thế mà lại tìm ra được ‘như có thần trợ’!”

Phương Tự càng nghe càng hoang mang, gấp gáp hỏi: ""Như Có Thần Trợ" cũng nổi tiếng trên trang web sao?"

“Nổi tiếng á? Là quá nổi tiếng thì đúng hơn!"

Một kỳ thủ khác định giải thích thêm nhưng bị Du Lượng giơ tay ngăn lại: "Chờ một chút, để thầy Bạch Xuyên hỏi xong đã."

“Vậy em có biết tài khoản tên Chử Doanh không?” Bỏ ngoài tai tiếng xì xào xung quanh, Bạch Xuyên tiếp tục câu hỏi quan trọng nhất.

[Tiểu Quang!] Chử Doanh đột nhiên nghe hỏi tới mình liền sửng sốt.

“Chử Doanh? Đương nhiên là biết rồi, Chử Doanh là thầy dạy cờ của em mà.” Thời Quang không chút hoang mang nói ra đáp án ấp ủ đã lâu.

[Tiểu Quang! Sao em lại nói như vậy.] Chử Doanh ôm cây quạt quả thật là gấp muốn chết.

“Cái gì, Chử Doanh là thầy của em? Là người mà em từng nhắc đến trước đây sao?” Bạch Xuyên không giấu nổi sự kinh ngạc, nhưng rất nhanh nhớ ra Thời Quang quả thực đã từng đề cập tới.

“Đúng vậy, thầy Bạch Xuyên, Chử Doanh chính là thầy dạy cờ am hiểu cổ kỳ mà em từng nói với thầy khi trước.”

Thời Quang một bên giải thích với Bạch Xuyên một bên hướng Chử Doanh nháy nháy mắt bày ra khẩu hình.

[Yên tâm, em có kế hoạch!]

Bạch Xuyên cùng một số kỳ thủ đứng gần đó nghe thấy vậy không khỏi khϊếp sợ nhìn nhau, ai cũng không tin vào tai mình.

“Không thể nào? ‘Như Có Thần Trợ’ lại là học trò của ‘Chử Doanh’? Sao có thể? Hai người này quá khác nhau rồi!”

“Đúng vậy căn bản không cùng một phong cách..”

Tiếng bàn tán ồn ào khiến Bạch Xuyên cảm thấy phiền toái. Anh đứng dậy, lùi về sau một bước, tránh xa đám đông, chỉ là trong lòng cũng nảy sinh nghi ngờ tương tự.

“Em nói Chử Doanh là thầy dạy cờ của em, thầy có thể tin tưởng, dù sao kỳ phong cũng tương tự nhau. Nhưng mà có người nói phong cách của ‘Như Có Thần Trợ’ và ‘Chử Doanh’ khác nhau một trời một vực. Là chuyện như thế nào?"

“Sao lại khác quá nhiều? À, Chử Doanh đánh cờ luôn luôn rất đẹp và ổn định. Nhưng em cũng không thể bắt chước anh ấy cả đời? Em cũng có cách hạ cờ của mình mà.” Thời Quang khẽ cười, bắt đầu phát huy kỹ năng diễn xuất, tự tin bày ra dáng vẻ phản nghịch.

[Thời Quang! Em đang nói linh tinh gì vậy?] Chử Doanh một bên không hiểu ra sao.

“Cho nên sau này em tham gia thi đấu cũng là dùng phong cách này?” So với Chử Doanh, Bạch Xuyên càng quan tâm đến kỳ phong của Thời Quang hơn.

“Không hẳn, lối đánh của Chử Doanh cũng không phải không thể đánh, dù sao thì nó cũng dễ dàng giành chiến thắng hơn.” Thời Quang tiếp tục đặt nền móng cho hai loại kỳ phong sẽ xuất hiện trong tương lai.

“Ha, giỏi lắm, em còn biết chơi như thế nào giành chiến thắng, vậy bây giờ em còn dày vò cái gì đây? Cái gì mà kỳ phong của chính mình? Kỳ phong của mình hay không không phải là thứ em nên theo đuổi lúc này...” Bạch Xuyên nhíu chặt mày, không đồng tình với sự tùy hứng của Thời Quang.

Thấy Bạch Xuyên bắt đầu nổi nóng, Phương Tự vội cầm lấy điện thoại khuyên nhủ: “Sư huynh, đừng giận. Cứ từ từ nói chuyện với nó đã, để em tán gẫu với thằng bé thử xem sao.”

“Thời Quang, em có cái nhìn của chính mình rất tốt, chúng ta không phản đối, Bạch Xuyên cũng là vì muốn tốt cho em thôi. Mà chuyện của Chử Doanh với em là như thế nào vậy?” Phương Tự trực tiếp đem câu chuyện vòng trở lại vấn đề của Chử Doanh.

“Là Tự ca à?” Thời Quang vốn đã chuẩn bị tâm lý bị Bạch Xuyên dạy dỗ, kết quả đột nhiên đổi vai khiến cậu có chút bất ngờ.

“Anh còn nói, ngày hôm qua thầy của em gửi cho anh 18 lời mời đấu cờ, thế mà toàn bộ đều bị anh từ chối, anh thật là...” Thời Quang một chút cũng không muốn cùng Phương Tự thảo luận về vấn đề này, trực tiếp ác nhân cáo trạng trước.

“Ài, em nghĩ xem, cao thủ như Chử Doanh sao có thể tùy tiện đấu trên mạng được? Làm vậy không tôn trọng thầy ấy. Anh đang định tổ chức một giải đấu trực tiếp, mời Chử Doanh tham gia. Dù thắng hay thua, danh tiếng của thầy em cũng sẽ được phát dương quang đại, thế nào?”

[Tiểu Quang! Anh muốn chơi ~]

Chử Doanh nào có để ý đến danh tiếng, chỉ nghe thấy Thời Quang trực tiếp nhận mình là thầy liền vô cùng vui vẻ không nghĩ đến còn có thể cùng Phương Tự đánh một ván.

“Không được, thầy của em hiện tại còn đang rất tức giận, tạm thời không muốn đấu với anh đâu.” Thời Quang vẫn giữ vững lập trường, cũng không để ý đến ánh mắt hưng phấn của Chử Doanh, trực tiếp từ chối.

“Ngày hôm qua là sư huynh không đúng, trên sân đấu hôm đó anh sẽ trực tiếp xin lỗi Chử Doanh, hơn nữa kỳ phí sẽ nhất định sẽ làm cho thầy ấy hài lòng.” Phương Tự phát hiện danh tiếng không có tác dụng liền dùng tiền tài để mê hoặc.

“Thầy em đánh cờ vốn không vì tiền tài hay danh vọng. Anh ấy căn bản không muốn lộ diện." Thời Quang không hề muốn day dưa đề tài này nữa liền quăng ra mồi nhử.

“Nhưng mà em không hiểu, Vi Đạt vốn là một trang web cờ vây trực tuyến, tại sao lại phải tổ chức giải đấu trực tiếp? Tự ca, anh không thấy tổ chức một giải đấu trên mạng sẽ hợp lý hơn sao?”

“Ồ, ý của em là..” Phương Tự quả nhiên nghe ra chút gì đó.

“Tự ca, anh xem, anh cùng Chử Doanh đều rất nổi tiếng, kỳ lực lại cao, cùng đấu cờ trên mạng, chẳng phải sẽ làm cho Vi Đạt được biết đến nhiều hơn sao? Điều này chắc chắn sẽ thu hút thêm rất nhiều người chơi mới!”

Thời Quang nhìn thấy chuyện này có hy vọng lập tức lấy ra khái niệm kinh doanh hậu thế bắt đầu hấp dẫn Phương Tự.

“Anh thử nghĩ xem, thay vì tổ chức các giải đấu chuyên nghiệp vốn bị hạn chế bởi số lượng kỳ thủ, tại sao không tổ chức một giải đấu nghiệp dư "Kỳ Vương Tranh Bá" trên mạng? Đưa ra giải thưởng hấp dẫn, tập trung vào đối tượng kỳ thủ nghiệp dư. Chử Doanh không quan tâm đến danh lợi, nhưng rất nhiều người chắc chắn sẽ để ý. Những kỳ thủ nghiệp dư kia không phải đều cần cơ hội để kiếm sống hay sao? Chúng ta có thể bắt đầu từ vòng sơ loại trực tuyến, sau đó qua vòng bảng, đấu loại trực tiếp, kéo dài một tháng, tạo nên bầu không khí sôi động. Thời điểm trận chung kết vừa khéo rơi vào dịp nghỉ Tết Nguyên Đán. Lúc đó, chọn ra 32 người mạnh nhất để thi đấu online trong trận chung kết tại Phương Viên, không cần tổ chức gặp mặt trực tiếp. Anh nghĩ xem, Vi Đạt chắc chắn sẽ trở thành nền tảng cờ vây trực tuyến số một. Đến lúc đó, số lượng người đăng kí, tỷ lệ online nhất định sẽ tăng vọt! Hơn nữa, khi tham gia thi đấu, ai chẳng phải luyện tập cờ? Chuyện này sẽ tạo nên một sự kiện lớn, thu hút cả kỳ thủ lẫn khán giả. Vậy chẳng phải việc anh và thầy của em đấu một ván sẽ tạo ra ảnh hưởng to lớn sao?”

"Ý tưởng của em quả thật rất thú vị!"

Phương Tự nghe vậy hai mắt có chút sáng rực, bắt đầu tính toán tính khả thi.

“Em, tiểu tử này đúng thật là rất có ánh mắt kinh doanh. Được rồi, để anh tính toán xem kế hoạch này khả thi không. Nếu thành công, anh nhất định sẽ tặng em một bao lì xì thật lớn!”

“Được~Em chờ lì xì của anh, anh có việc thì làm trước đi, em tiếp tục luyện cờ đây, bye bye~”

Thời Quang thấy cuối cùng cũng xử lý xong Phương Tự, không muốn dây dưa thêm liền nhanh chóng cúp máy.

“Ai, sao cậu lại để điện thoại tắt rồi, tôi nói cậu.. Ai..”

Bạch Xuyên bên cạnh chờ để tiếp tục khuyên bảo Thời Quang, bị hành động giành lấy điện thoại của Phương Tự có chút bất mãn.

“Sư huynh, em cảm thấy ý kiến của Thời Quang không tệ, muốn nhanh chóng thực hiện..”

Phương Tự vẫn còn đang mải mê suy nghĩ về tiềm năng thương mại của kế hoạch thì bị Bạch Xuyên ngắt ngang: “Cậu đem laptop cho tôi mượn dùng một chút tôi phải cùng thầy Chử Doanh nói chuyện.”

“Không phải, sư huynh..”

Phương Tự thấy Bạch Xuyên không hề quan tâm, liền quay đầu lại tìm kiếm Du Lượng.

“Tiểu Lượng em cảm thấy thế nào? Ý tưởng này có khả thi không?”

“Sư huynh em không hiểu mấy chuyện này lắm.” Du Lượng vừa trả lời vừa cố gắng nở nụ cười an ủi Phương Tự. Nhưng ngay sau đó, lại quay sang một kỳ thủ khác đang đứng gần.

“Có thể cho tôi biết thêm về ‘Như Có Thần Trợ’ không?”

Phương Tự bụng đầy kế hoạch nhưng đáng tiếc không ai thèm quan tâm đến, chỉ có thể đứng dậy dặn dò: “Giúp tôi thông báo với bộ kỹ thuật nửa giờ sau đến phòng làm việc mở cuộc họp.”

Sau đó xoay người vừa vặn nghe kỳ thủ mạng nọ giới thiệu qua "như có thần trợ".

“Ai, thật sự không ngờ ‘Như Có Thần Trợ’ này cùng Chử Doanh thế mà lại có quan hệ thầy trò, nếu nói phong cách của Chử Doanh là quân tử yêu cái đẹp thì ‘Như Có Thần Trợ’ chính là một tên du côn đầu đường xó chợ.”

“Gọi như vậy còn nhẹ đấy. Có người còn nói hắn đáng lẽ không nên gọi là "Như Có Thần Trợ" trực tiếp sửa lại thành ‘Có Bệnh Thần Kinh’ thì đúng hơn.” Một kỳ thủ khác chen vào với lời lẽ gay gắt còn không quên thêm thắt vài câu mỉa mai.

“Đám người này không thắng được người ta liền quay sang đặt biệt danh bôi nhọ. Làm vậy mà cũng gọi là kỳ thủ sao? Đúng là chỉ biết làm trò hề, chẳng đáng mặt quân tử.”

Bạch Xuyên mặc dù chưa từng tận mắt thấy cách chơi cờ của Thời Quang nhưng cũng không muốn nghe người khác nói xấu cậu.

“Có chút thú vị, cụ thể hơn một chút xem nào.” Phương Tự quan tâm hỏi.

“‘Như có thần trợ’ chơi cờ rất ít khi giữ được cục diện nguyên vẹn từ đầu đến cuối, thường bắt đầu bằng những nước đi kỳ lạ khiến đối thủ không thể lý giải được, nhưng rồi lại bằng một cách khó hiểu nào đó dần chiếm được thế thượng phong và cuối cùng… giành chiến thắng. Chính vì vậy, các kỳ hữu khi bị thua thường không hiểu sao lại đâm ra nói những lời cay nghiệt. Tuy nhiên, đa số mọi người đều phải thừa nhận rằng hắn là một kỳ thủ xuất sắc.”

“Nói cách khác, thủ đoạn nhìn như bất hợp lý của cậu ấy là thành lập?” Du Lượng nổ lực lí giải.

““Cái này thì ai mà biết được. Trước đây, chúng tôi vẫn luôn nghĩ rằng ‘như có thần trợ’ chắc hẳn là một đại cao thủ chuyên nghiệp nào đó, đang thử nghiệm một vài chiến thuật mới trên mạng. Vì vậy, chúng tôi cũng không dám khẳng định là do mình không hiểu nước cờ của cao thủ, hay thực chất đó chỉ là những nước đi tệ hại. Ai ngờ đâu hắn chỉ là một thiếu niên trẻ tuổi!”

“Đúng vậy, hơn nữa, tài quấy rối của người này đúng là xếp hạng nhất. Ngẫu nhiên khi cục diện trở nên quá rõ ràng, hắn sẽ cố tình gây rối lung tung, châm ngòi đốt lửa, sau đó sử dụng hết khả năng tính toán của mình để lật ngược tình thế. Nhưng cuối cùng, vẫn có lúc hắn thua thôi.”

"Thú vị thật!” Phương Tự vuốt cằm không biết đang suy nghĩ gì, rồi quay sang hỏi Du Lượng.

“Tiểu Lượng, em chơi cờ với Thời Quang cũng như thế này à?”“Nghe thì có vẻ giống, nhưng khó mà khẳng định được.”

Du Lượng nhíu mày, sau đó hỏi một câu: "Có vị nào từng chơi cờ với cậu ta không? Tôi muốn xem kỳ phổ một chút.”

“Du Lượng cậu xem, lúc ấy tôi cũng không rõ lắm, nên có chơi với cậu ta vài ván.” Một người chơi cờ nhiệt tình cung cấp kỳ phổ.

“Không phải đều thua chứ?” Kết quả bên cạnh liền có người kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

“Sao có thể, tôi cũng là một kỳ thủ chuyên nghiệp, cậu ta làm như vậy vẫn luôn có lúc lật xe. Tôi nhất định có thể thắng được!” Người bị chọc giận vội phản bác.

“Anh cứ đưa tôi xem kỳ phổ trước đã, được không?”

Du Lượng không muốn nghe tranh cãi thêm, liền trực tiếp đề nghị.

“Được rồi, cậu cứ xem trước đi.”

Thời Quang không hề biết mình bây giờ ở Vi Đạt bị bàn luận như thế nào, có điều phỏng chừng cũng không quan tâm, cậu ở trên internet chính là muốn thử đủ các loại cẩu chiêu, vì vậy vẫn luôn không có quan tâm đến thắng thua. Bây giờ cậu đang bận động viên Chử Doanh vì không thể cùng Phương Tự đấu cờ.

[Tiểu Quang, vì sao em không cho anh chơi cờ với Phương Tự?]

“Anh không nghe Phương Tự nói muốn khiêu chiến trực tiếp sao? đến lúc đó là anh đi hay em đi?”

Thời Quang vô cùng bất đắc dĩ.

[À....]

Chử Doanh cũng không cãi lại. Ngẩng đầu nhìn Thời Quang một cái lại cúi đầu, ủy khuất như muốn khóc.

“Lại không vui sao?”

Thời Quang thật lâu không thấy bộ dáng này của anh, cư nhiên có chút hoài niệm.

[Anh vui hay không cũng không có quan trọng gì đâu? Bây giờ anh ngay cả quân cờ cũng không cầm lên nổi, dù cho có trăm lần không nỡ vạn lần không cam đi chăng nữa, thì có thể làm gì..]

Chử Doanh tiếp tục biểu diễn.

“Được rồi được rồi mà, tuyến cờ vương lần này đều cho anh chơi hết, lời giải thích của em cũng có quá nhiều lỗ hỏng chỉ cần bọn họ không tra cứu liền có thể lừa gạt qua, nhưng mà Phương Tự rất thông minh, so với hồ ly còn nhạy bén hơn vì vậy em cẩn thận từng li từng tí đem cuộc thi võng mạng ra dời đi sự chú ý của hắn, làm sao dám trước mặt hắn tiếp tục nói tiếp chuyện này đây?”

Thời Quang nhìn cảnh tượng quen thuộc này, quả thật vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, nhưng vẫn nổ lực an ủi kỳ hồn của mình:

“Hơn nữa Chử Doanh anh chính là lão sư của kỳ thủ số một thế giới trong tương lai còn chưa đủ sao?”

[Vậy anh lúc nào mới có thể chơi cờ cùng cao thủ] Chử Doanh cũng rõ ràng mình không thể thế nhưng vẫn nói ra mục đích của mình.

“Em nghe nói, Tiểu Bạch Long chính là thanh triều kỳ thánh đúng không?”

Thời Quang rốt cuộc nói ra kế hoạch cậu đã sớm tính toán xong.

“Em đời trước, liên tục 9 năm liền nắm giữ danh hiệu kỳ thánh bây giờ nhường lại cho anh, thế nào?”

[Ý em là sao?]

Chử Doanh nghiêng đầu, vẫn là bộ dáng tức giận nhất thời sẽ dỗ không tốt.

“Thì chính là sau khi chúng ta tháng một định đoạn xong liền tham gia kỳ thánh chiến. Từ cuộc thi dự tuyển đến cùng Tang nguyên trận chung kết 7 phiên kỳ liền cho anh hạ. Nếu có thể giành được danh hiệu, vậy nói là em dùng cách kỳ phong của anh hạ, nên muốn mang danh hiệu trao cho anh được không?”

Thời Quang rốt cuộc cũng cho anh một hứa hẹn.

“Em đã sớm nói qua rồi Chử Doanh, em sẽ đem những gì lịch sử nợ anh trả lại hết lại cho anh, em muốn mang cái tên Chử Doanh trở thành kỳ vương vang danh khắp Đại Giang Nam Bắc.”

[Ô ô ô ô, Tiểu Quang...]

“Sao anh lại khóc rồi?”

[Anh thật sự rất cảm động a, ô ô ô ~]

TBC.

***************