Kỳ Hồn Đồng Nhân Thời Quang Trọng Sinh Đồng Hành

Chương 29: Chử Doanh...?

Quả nhiên khi hai người đến phòng thi thì đã muộn.

Du Lượng đứng trước cửa nhà thi đấu, nhìn đôi mắt đỏ ngầu cùng đôi môi xám trắng của Thời Quang, trong lòng thực sự có hỏa mà không phát ra được. Cậu đè lại vai Thời Quang, một lần nữa xác nhận.

“Thời Quang, cậu chắc chắn tình trạng hiện tại vẫn thi đấu được chứ? Nếu không thì quay về đi. Với thực lực của cậu, thua một trận cũng chẳng sao!”

“Ai ya, trên đường đến đây cậu đã hỏi bao nhiêu lần rồi? Hơn nữa, đến cũng đã đến sao có thể không thi được? Cậu đừng quên, dù đang phát sốt nhưng tôi vẫn thắng cậu một ván đó. Cuộc thi dự tuyển này tôi chẳng lẽ còn không qua nổi?”

Thời Quang quả thực có hơi mơ màng, nhưng cậu đã quyết định sẽ nhường ván tiếp theo cho Chử Doanh nên cũng không quá quan tâm.

“Cậu còn dám nhắc đến ván cờ đó! Bỏ đi, cậu cứ bình tĩnh thi đấu, không cần vội. Tôi thi xong sẽ ra ngoài chờ!”

Du Lượng nghĩ đến trình độ của Thời Quang trong ván cờ đó không biết có nên yên tâm hay không? Cuối cùng, vẫn không nhịn được mà dặn dò thêm vài câu.

“Biết rồi, trận đấu sắp bắt đầu, cậu còn lải nhải nữa cả hai chúng ta đều sẽ bị xử thua.”

Không muốn Du Lượng lo lắng thêm, Thời Quang trực tiếp đẩy cửa phòng thi, kéo Du Lượng đến xem bảng thi đấu.

Vừa nhìn danh sách trận đấu, Thời Quang liền lập tức phấn khởi.

“Lại là Từ Tuấn Lãng à!”

Cậu quay đầu nhìn về phía Từ Tuấn Lãng, phát hiện người kia vẫn mặc trang phục quen thuộc. Hiện tại cũng không có đến trễ, đang chỉnh tề nghiêm túc ngồi chờ. Hơn nữa cũng đang nhìn về phía này, suy đoán xem hai người vừa bước vào có phải là đối thủ của mình hay không?

“Tôi tìm được rồi, đi qua trước đây.”

Thời Quang vỗ vai Du Lượng, thấy cậu khẽ gật đầu đáp lại, liền vui vẻ bước tới, cảm thấy lần này đúng thật là trùng hợp. Chỉ là lần này đổi thành mình đến trễ.

Ban nãy cả hai đẩy cửa bước vào phòng thi đã thu hút không ít ánh mắt của mọi người. Thời Quang cũng không hoảng hốt, hùng dũng hiên ngang theo thông đạo giữa phòng thi đi về phía trước, còn một bên cùng Chử Doanh lẩm bẩm.

[Từ Tuấn Lãng này là người quen cũ, lần trước chính là người gặp được trong ván cờ đầu tiên, anh một hồi nhìn thấy liền biết, bộ dạng hung dữ không nói còn có đủ các loại ám chỉ tâm lý, lúc trước em vừa nhìn thấy hắn liền sợ hãi, nếu không phải anh nghĩ hết biện pháp giúp em xây dựng lòng tin, không chừng em liền thất bại ở vòng loại đầu. Cho nên Chử Doanh anh phải hạ cho tốt, chúng ta cũng không thể thua lần nữa.]

[Lại là ngoại chiêu sao? Em cũng quá coi thường anh, loại tiểu nhân này làm sao có thể thắng anh được?!]

Chử Doanh cầm quạt bày tỏ quyết tâm.

“Thật ngại quá, tôi đến trễ, buổi sáng có chút không thoải mái.”

Thời Quang cầm bộ đếm thời gian lên nhìn, rồi đưa cho trọng tài, đồng thời hướng Từ Tuấn Lãng nở một nụ cười tươi tắn: “Còn 2 phút nữa, vẫn kịp."

“Không quá 15 phút, có hiệu lực đối với cục diện. Đến trễ bị trừ gấp đôi thời gian.” Trọng tài điều chỉnh bộ đếm thời gian sau đó đặt nó lại lên bàn.

“Chỉ có cậu như vậy, học ở đạo trường nào thế? Giáo viên ở đó không dạy cậu bị bệnh thì đến bệnh viện đừng cố gắng chống đỡ sao?”

Từ Tuấn Lãng vốn còn tưởng rằng trận này mình có thể không chiến mà thắng, kết quả lại nhìn thấy Thời Quang mặt mày trắng bệch, khí huyết kém, không thể không cảm thấy khó chịu.

“Đây là năm đầu tiên tôi tham gia, còn chưa qua đạo trường, chúng ta bắt đầu thôi.”

Thời Quang lúc này không biết là do thuốc hạ sốt bắt đầu có tác dụng, hay là bởi vì hệ thống sưởi ấm trong phòng quá ấm áp mà có chút buồn ngủ, cũng lười nói nhiều với hắn, chống càm nháy mắt với Chử Doanh.

[Em không muốn động não, đều dựa vào anh hết đó.]

[Ván cờ này khẳng định không thành vấn đề, nhưng anh hơi lo lắng cho sức khỏe của em.]

Chử Doanh nhìn Thời Quang, lo lắng cúi người quan sát.

[Sao anh dong dài giống Du Lượng thế? Chắc là do thuốc có tác dụng nên em hơi mệt thôi, không sao đâu. Mau lên, xong là có thể trở về nghỉ ngơi~] Thời Quang không kiên nhẫn lật mắt.

[Được rồi, anh hiểu rồi, 4-6, sao.] Chử Doanh đứng dậy gật đầu.

Vì thế Thời Quang vừa mệt mỏi vừa máy móc hạ cờ. Đến khi phản ứng lại, sắc mặt Từ Tuấn Lãng đã tái nhợt, ngậm ngùi nhận thua.

Thời Quang nhìn kỹ mới thấy Từ Tuấn Lãng bị Chử Doanh trực tiếp tiêu diệt đại long, râu ria cũng không che giấu nổi vẻ khó chịu trên gương mặt hắn, thực sự không thể phân biệt trong hai người hai mới là bệnh nhân.

[Không phải chứ, Chử Doanh anh cũng quá tàn nhẫn rồi?] Thời Quang nhìn thế cục có chút ngẩn người.

[Em bảo nhanh lên mà, được rồi mau trở về nghỉ ngơi thôi~] Chử Doanh vung quạt, vẻ mặt thản nhiên.

[Nhưng có phải hơi quá tay không...] Thời Quang còn chưa nghĩ ra nên nói gì, Từ Tuấn Lãng đã xách mũ bảo hiểm lên không nói lời nào nhanh chóng rời đi.

“Vậy được, chúng ta về thôi.”

Thời Quang mơ màng như sắp ngủ, mất hơn một giờ đồng hồ, đầu óc vẫn mơ hồ.

Kết quả chờ Thời Quang bước ra khỏi cửa phòng thi, lúc này mới đột nhiên nhớ ra, vỗ đùi: “Xong đời! Thẻ phòng ở chỗ Du Lượng!”

[Hả? Sao có thể?]

“Sao lại không thể, phòng là do Du Lượng mở mà~"

"Hơn nữa em cũng không ngờ anh lại thắng nhanh như vậy, cơm trưa còn chưa ăn Từ Tuấn Lãng đã thua rồi.Thời Quang ấn ấn đầu mình, vô cùng bất đắc dĩ.

[Xin lỗi, Tiểu Quang... Vậy giờ chúng ta phải làm sao đây?] Chử Doanh lúc này mới có chút áy náy cùng luống cuống.

Thời Quang nhìn cửa phòng thi đóng chặt thở dài: “Bây giờ mà vào cũng không thích hợp, chúng ta không nên quấy rầy Du Lượng, cậu ta tức giận lại ảnh hưởng đến trận đấu. Còn mười mấy phút nữa, chúng ta cứ đứng ở cửa chờ một lát đi."

[Ai, vậy cũng được.] Chử Doanh cũng không còn cách nào khác, đành phải đứng ngoài cửa chờ cùng Thời Quang.

Vì thế chờ Du Lượng từ cửa đi ra, liền nhìn thấy người vốn tưởng rằng đã trở về ngồi xổm ở trước cửa co lại thành một đoàn quen thuộc, cậu cảm thấy hôm nay mình thực sự đã nhịn đủ lắm rồi, một tay xách cổ áo Thời Quang, kéo cậu lên, quả thực không thể tin nổi!

“Cậu làm gì ở đây? Không phải cậu nên về rồi sao?”

“Tôi không có thẻ phòng? Đang chờ cậu ra ngoài.” Thời Quang vô tội mở to đôi mắt cún ngập nước nhìn Du Lượng, một bộ nắm giữ thiên địa chi lý.

“Cậu không thể tìm tôi lấy sao? Cần gì phải ngồi đây đợi?” Du Lượng quả thật tức đến không biết phải nói gì, lại thuận tay sờ sờ trán Thời Quang.

“Tôi không phải chỉ là không muốn quấy rầy cậu chơi cờ à? Cậu hung dữ như vậy làm gì?” Thời Quang lí lẽ hùng hổ nhìn Du Lượng nhẫn nhịn tức giận.

“Tôi hung dữ.. Cậu còn bị sốt đây này, còn hỏi tại sao?!”

Du Lượng sờ trán Thời Quang, cảm thấy vẫn còn hơi nóng, thu tay về, cố kiềm chế, xoa nhẹ mi tâm, hít một hơi sâu, cố gắng kiềm chế giọng điệu: “Bỏ đi, cậu ăn cơm chưa?”

“Chưa, hay là cậu chia một nửa phần cơm của mình cho tôi đi?”

Đầu óc không quá linh hoạt Thời Quang cho rằng chuyện này đã qua, vui vẻ hớn hở đùa giỡn Du Lượng.

“Bữa ăn tiện lợi này lạnh ngắt rồi, cậu có thể ăn được sao?”

Du Lượng rốt cuộc không nhịn được nữa, mặc kệ ánh mắt của mọi người xung quanh lớn tiếng, ôm lấy vai Thời Quang kéo cậu ra ngoài: “Thời Quang, tôi sớm muộn gì cũng bị cậu chọc tức chết! Cậu mau quay lại khách sạn uống thuốc đi, chuyện cơm trưa tôi sẽ giải quyết, hiểu chưa?”

“Cậu làm gì dữ vậy?” Thời Quang bị đẩy ra khỏi trung tâm cửa lớn, còn cố xoay người lại, muốn nói lý với Du Lượng.

“Cậu im miệng!”

Du Lượng vẫy vẫy tay gọi một chiếc taxi rồi nhét Thời Quang vào, còn không quên dặn dò tài xế: “Sư phụ, đến trung tâm thành phố, quán rượu lớn, phiền ngài mở nhiệt độ xe lên lớn một chút.”

“Cậu tốt nhất là ở trong phòng đợi tôi trở về, cậu làm gì tôi mặc kệ, nhưng nếu để tôi gặp lại cậu mà cậu vẫn còn bị sốt, vậy cậu chờ đến bệnh viện tiêm đi”

“Du Lượng móc ra thẻ phòng ném cho Thời Quang, cũng không đợi cậu trả lời, liền ầm một tiếng đóng cửa xe lại, nhìn xe taxi chạy đi mới mở điện thoại ra gọi:

“Xin chào, phiền chị nửa giờ sau đưa đến một phần cơm trưa và một bình nước nóng đến phòng 3006.. Vâng tôi biết là phòng có nước nóng, nhưng vẫn nhờ chị đưa đến một bình, cảm ơn.”

Hai người đứng bên cạnh từ đầu đến cuối quan sát toàn bộ cuộc trò chuyện, không thể nhịn được mà lên tiếng.

“Hai người này đúng là có chút đặc biệt, cậu xem, cái người được gọi là Thời Quang kia đúng là đáng thương. Lúc mới đến, bộ dạng đâu có thảm như vậy, vậy mà thi xong liền ra cửa đứng ngẩn ngơ, đã bị bệnh lại còn bị bạn thân mắng, chậc chậc chậc.”

“Nếu là mình, mình sẽ không nghĩ cậu ta đáng thương đâu.”

“Này, tâm địa sắt đá như thế không phải phong cách của Thẩm đà chủ đâu?”

“Đó bởi vì mình ngồi gần cậu ta, lại vô tình nhìn thấy kết quả ván đấu. Hơn nữa người này không phải vì sốt mà thua, mà là đã sớm thắng từ trung bàn rồi.”

“Cậu không nhìn lầm chứ? Cậu ta đến muộn tận 10 phút đó.”

“Đương nhiên rồi, không tin thì lát nữa quay lại xem. Tuy không rõ thực lực của đối thủ thế nào, nhưng trong tình huống đó mà vẫn có thể thắng nhanh như vậy, đúng thật là rất lợi hại.”

“Cậu nói cũng đúng. Quan tâm người khác không bằng quan tâm bản thân. Sáng nay mình chơi có chút không ổn.”

“Được rồi được rồi đừng buồn bực nữa. Đi ăn cơm đi. Cũng đâu thể để bụng đói đi thi được.”

“Không đi đâu, vừa nãy mình nhìn thấy khu trải nghiệm Vi Đạt, hiện tại muốn đến tìm đại thần Chử Doanh an ủi tâm hồn một chút.”

“Phương thức an ủi của cậu là đi chịu ngược à?”

“Bị nam thần ngược được gọi là ngược sao? Đây là mình được tiếp thu chỉ dạy từ đại thần! Với duyên phận của chúng mình, sớm muộn gì cũng đạt được chân truyền.”

“Nói cũng lạ thật. Lần nào cậu xin đấu cờ với hắn cũng được, mà hắn còn tận tình hướng dẫn cậu nữa. Duyên phận đúng là có, nhưng chân truyền thì... mình chưa thấy đâu.”

“Đấy là vì đại thần nhìn ra thiên phú của mình không ai bằng, lại đặc biệt yêu thích mình. Đây là quan hệ khiến người khác phải ghen tị!”

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, đến khu trải nghiệm. Cậu thiếu niên mắt hí nhanh nhẹn đăng nhập tài khoản, nhưng lại thất vọng.

“Hả? Đại thần sao lại không online? Ngày nào hắn chẳng online cơ chứ!”

“Chử Doanh? Làm phiền rồi, các cậu đang nói về Chử Doanh sao?”

Du Lượng, vừa tiễn Thời Quang đi, đang bưng cơm ngang qua, nghe thấy cái tên liền dừng lại.

“Đúng vậy, sao thế?”

“Tôi không rõ lắm, cậu có thể giới thiệu một chút về người này không?”

“Cậu không biết đại thần đứng đầu cờ vây Vi Đạt, Chử Doanh sao? Hiện tại toàn thắng, cao thủ nào cũng bị diệt gọn. Thủ pháp cổ điển, yêu thích cổ kỳ, cục bộ cắn gϊếŧ hung ác, thế nhưng vẫn giữ được hình kỳ hoàn mỹ, phát huy ổn định. Thật sự quá đỉnh!”

Thiếu niên mắt híp nói về thần tượng của mình nói đến thao thao bất diệt.

“Yêu thích cổ kỳ, Là kiểu của Bạch Tử Cù sao?”

Du Lượng nghĩ đến điều gì đó.

“Đúng vậy, rất giống với Bạch Tử Cù. Nhưng hiện tại phong cách dần thay đổi, kỳ lực lại càng cao. Sao thế, cậu từng đấu với hắn à?”

“Không, chỉ là từng nghe qua tên thôi. Cậu có thể cho tôi xem kỳ phổ các ván đấu được không?”

“Được thôi. Nhưng nhanh nhé, chiều còn thi đấu!”

“Cảm ơn. Cậu có biết hắn là ai không?”

“Cái này thì không biết, trước nay đều không có lộ diện, hiện nay cũng không ai biết Chử Doanh là ai, có thể là đại thần chuyên nghiệp nào đó?"

................

“Thế nào? Lợi hại không?”

“Hắn đúng là rất mạnh, nhưng không phải kỳ thủ chuyên nghiệp. Kỳ thủ chuyên nghiệp sẽ không thể đến những nơi thi đấu như vầy.”

“Hả? Cậu chỉ đến đây để nói thế à?”

“Hồng Hà, bình tĩnh chút!"

“Ha, cái kiểu làm như hiểu hết mọi thứ ấy. Anh em cậu tên là gì, dám ăn nói ngông cuồng như thế?”

“Tôi tên Du Lượng.”

“À, Du Lượng. Du Lượng thì sao? Du Lượng thì không xem ai ra gì chắc?”

“Hồng Hà! Đi thôi, chiều còn thi đấu. Đi ăn cơm nào.” Bạn đồng hành đeo kính bên cạnh rốt cuộc cũng kéo được thiếu niên mắt híp rời đi.

Chỉ còn lại Du Lượng đứng đó, lẩm bẩm: “Chử Doanh... sao?”