Kỳ Hồn Đồng Nhân Thời Quang Trọng Sinh Đồng Hành

Chương 8: Mục tiêu mới

“Hai người hiện tại có cái gì muốn nói không?” Thời Quang nhìn hai người trước mắt lần thứ hai trầm mặc không nói.

“Như lời cậu nói, người thắng chính là vị kỳ sĩ mỗi một bước đều là bước cờ thần thánh này? Kỳ Lộ quả thực không thể tưởng tượng nổi, hoàn toàn không thể lý giải, điểm ba ba lúc trước của cậu cũng dùng lối suy nghĩ này phải không.”

Lười hòa thượng phản ứng trước.

“Đúng vậy, chính là bắt chước loại hạ pháp này.”

Thời Quang bắt đầu từ từ thổ lộ sự thật.

“Ba ván cờ này, đối thủ của hắn kỳ thật là tôi.”

“Quả nhiên là như vậy sao?” Lười sư phụ cũng đã có suy đoán, chỉ là không có cách nào xác nhận.

“Đúng vậy, em lúc ấy chính là đệ nhất kỳ thủ, cũng giống như Du hiểu Dương hiện tại. Trước khi em bắt đầu chơi cũng có nghiên cứu qua đối thủ thật lâu, ngay từ ban đầu liền biết được mình không phải là đối thủ của hắn. Nhưng em vẫn đi, dùng hết quyết tâm của mình toàn lực đi thử một lần, kết quả thầy cũng thấy rồi đó, đều thua, không hề có chút sức phản kháng nào!”

“Ván thứ nhất em đã thử dùng thủ pháp của hắn để đánh, nhưng toàn bộ quá trình đều mất đi thế chủ động, vẫn luôn chưa tìm ra cơ hội nào.”

“Ván thứ hai, em vốn nghĩ mình đã đi ra những nước cờ rất hoàn hảo rồi, còn nung nóng được chút nhiệt huyết sôi trào, thậm chí còn hạ cờ đến vô cùng nhẹ nhàng cứ như vậy rất có thể sẽ giành được chiến thắng nhưng tâm tình lại có chút kích động cùng khẩn trương, dẫn tới bước cờ sai lầm, bố cục đánh ra đều rất ác tay, dẫn đến vô pháp cứu vãn kiên trì đánh tiếp đều vô cùng khó khăn. Hắn thật sự quá hoàn mỹ, không có bất luận khuyết điểm nào, tâm thái cũng không bao giờ dao động. Cho nên cuối cùng em chỉ có thể trách bản thân sao không thể hạ cờ tốt hơn một chút nữa, aiz..”

“Ván thứ 3, tại trung bàn em phạm phải một sai lầm, vốn tưởng có thể thay đổi thế cục một chút san đều tỉ số, nhưng mà đối thủ mỗi một bước đi đều phi thường hoàn mỹ, mỗi một bước cờ đều khiến cho khắp người em phát lạnh tuyệt vọng. Hạ cờ quá mức hoàn hảo! Em lo lắng mỗi một bước cờ mà hắn hạ ra bởi vì em không thể đoán trước được, quá khó lí giải, sau đó em cẩn thận chậm rãi suy tư, mới phát hiện ra đó lại là một nước đi hoàn hảo. Em chỉ có thể đoán được một nửa cờ, nửa còn lại thực sự đoán không ra. Đây chính là chênh lệch thực lực~, thực lực của em cùng hắn chênh lệch quá lớn.” Đến bây giờ Thời Quang đều khó nén khỏi thất vọng cùng không cam lòng.

Thời Quang không hề che giấu sự tôn sùng của mình đối với Alphago, nổ lực dụ dỗ kỳ si ngàn năm.

"So với thời Nam Lương, Triều Doanh cũng như hiện tại cũng không hề có sự biến hóa to lớn đến mức này, bỏ qua cơ hội lần này tiếc nuối đến nhường nào! Là tân thế giới đó! Cho nên Chử Doanh anh vẫn chỉ nghĩ đến nước đi thần thánh thôi sao?"

[Tiểu quang à anh thực sự muốn cùng vị tiên sinh này chơi cờ! Anh không nghĩ mình lại bỏ lỡ nhân sinh chuyện vui đến như vậy mang anh đến tân thế giới này đi Tiểu Quang]

Sau khi nghiền ngẫm kỳ lộ xong, Chử Doanh nhiệt huyết bắt đầu sôi trào, ánh mắt sáng quắc nhìn Thời Quang ý chí chiến đấu ngùn ngụt bốc lên, thân ảnh lập lòe cũng rõ ràng thêm một chút.

“Đương nhiên rồi, em biết cái gì đều sẽ nói cho anh nghe, chúng ta về sau cùng nhau nghiên cứu.”

Thời Quang kích động lập tức đứng lên hướng Chử Doanh vươn ra ngón tay út: “Chúng ta ở đây quyết định, ngoéo tay!”

[Ừm!]Hai ngón tay một thật một hư câu lại, Thời Quang vui vẻ đến không nhịn được hư hư thực thực ôm lấy Chử Doanh điên cuồng nhảy nhót.

“Được rồi hai người các người đừng có ở đây nhảy sập gác mái của ta nữa”

Sư phụ trọc đau đầu nhìn Thời Quang điên cuồng vui sướиɠ, không thể không hắt một bát nước lạnh.

"So với vấn đề đã được giải quyết, cậu vẫn nên lo lắng cho chính mình thì hơn."

“Tôi làm sao, tôi hiện giờ cảm thấy rất tốt!” Thời Quang không thèm để ý chút nào.

“Hồn phách của cậu cùng thân thể cậu, không tương xứng.”

Hòa thượng lười nói ra lời nói kinh người.

“Hồn phách và thân thể của con người hẳn là đồng thời biến hóa, cho nên thân thể 14 tuổi của cậu căn bản không cách nào chịu đựng được linh hồn 28 tuổi, chênh lệch gấp đôi.”

[Đại sư, có ảnh hưởng gì không? Vậy phải làm gì!]

Chử Doanh vốn còn đang đắm chìm trong niềm vui mở cửa thế giới mới, nghe vậy bị dọa đến mức quả thực muốn hồn phi phách tán.

“Ta cũng không biết, có lẽ sau này khi cậu ấy lớn lên sẽ xảy ra một chút vấn đề, có thể sẽ không ngừng mài mòn, thân thể không chịu nổi mà bị hư hại.”

Hòa thượng lười thở dài:

“Ta cũng chưa từng gặp qua loại tình huống này, chờ ta đến tàng thư các xem thử.”

“Vậy cảm ơn đại sư!”

Thời Quang ngược lại rất bình tĩnh, hôm nay có quá nhiều tin vui, về phần thân thể có một chút vấn đề cũng không làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu, còn nhanh chóng quay sang an ủi Chử Doanh.

“Em hiện tại không phải đang rất tốt sao? Chử Doanh anh không cần lo lắng, đại sư nhất định sẽ tìm ra cách giải quyết giúp cho chúng ta.”

[Ừm, làm phiền thầy rồi đại sư, nhờ thầy giúp đỡ]

Chử Doanh nghiêm túc hướng sư phụ lười hành lễ.

“Ai.. ta đúng là mắc nợ các ngươi mà, để ta thử xem xem. Đã trễ thế này rồi, các ngươi đến nhà bếp kiếm chút gì ăn đi, sẽ có tăng nhân an bài chỗ dừng chân. Quy tắc cũ chùa không nuôi người nhàn rỗi.”

Lười sư phụ một bên an bài một bên không chút do dự sai sử người.

“Đúng rồi, hại ta cả một ngày không ăn thứ gì, sẵn tiện lấy đồ ăn sang đây luôn.”

“Vâng, lười sư phụ.”

“Ai, cậu có việc thì kêu đại sư, không có việc gì lại kêu lười sư phụ. Trở mặt cũng thật nhanh. Bất quá không có việc gì thì ở lại đây vài ngày đi, ở lại nói thêm về vị tiên sinh đó.”

“Cái gì tiên sinh, chúng ta đều kêu hắn là cẩu, tiểu cẩu cẩu.”

[Sao em lại đối với vị kỳ sĩ cường đại như vậy không có chút lễ phép nào như vậy được] Chử Doanh bất mãn.

“Hả, kỳ sĩ gì chứ, đó chỉ là một đoạn chương trình thuật toán mà thôi. Bây giờ em có giải thích anh cũng không hiểu đâu, tôi đi trước đây lười sư phụ~”

Thời Quang hào khí đi xa.