"Thầy ơi, em muốn báo cáo, Thời Quang cậu ấy không phải học sinh cấp ba, cậu ấy học chung trường với em là học sinh cấp hai."
Quả nhiên là như vậy, Thời Quang ở đáy lòng yên lặng thở dài, tình cảnh quen thuộc lại diễn ra, bất quá cậu không hề cảm thấy mất mát chút nào, lần sau đem quán quân đoạt về là được. Vì thế mọi người lại giống như lần trước an ủi lẫn nhau, sau đó Thời Quang nhanh chân bước vội ra ngoài, lần trước chính là gặp Du Lượng ở cửa phòng tập thể dục, nhưng lúc này cậu còn chưa chuẩn bị tốt tinh thần, vì thế tính toán trốn đi trước rồi nói sau.
[Tiểu Quang, em chạy cái gì vậy?] Chử Doanh một bên đi theo phía sau, một bên tỏ vẻ khó hiểu.
"Không phải em đang tranh thủ thời gian trở về luyện cờ với anh à?" Thời Quang nói dối quen miệng.
[Thật sao? Nhìn em không giống người khắc khổ như vậy, nửa tháng này cũng chưa từng chơi với anh…] Chử Doanh một chút cũng không tin.
"Anh nói vậy không đúng, em như vậy cũng là vì muốn giúp anh nhanh chóng quen thuộc với cờ vây hiện đại thôi, nếu không mỗi ngày em đều cùng anh đọc sách đánh kỳ phổ làm gì, mấy định thức mới hôm nay của anh có thể dùng thuần thục như vậy sao?"
[Ngược lại cũng đúng, cám ơn em Tiểu Quang, vậy chúng ta mau về nhà đi ~] Kỳ Si ngàn năm lập tức vui vẻ lên.
"Dễ lừa như vậy..."
Thời Quang yên lặng cảm thán, lao ra khỏi cửa phòng tập thể dục trống rỗng, một loạt áp phích lẻ loi đứng trước cửa, giờ khắc này Thời Quang cũng không biết mình đang cảm thấy thoải mái hay mất mát nữa, đây không phải là điều cậu mong muốn sao? Cậu vốn không nên ngừng bước lao ra khỏi trường trung học thực nghiệm, tránh cho gặp nhau còn chưa chuẩn bị tốt, rồi lại thân bất do kỷ ngừng lại.
Xuyên trở về nửa tháng, cậu vẫn còn có quá nhiều chuyện không cách nào đưa ra quyết định: Tỷ như, mình có nên nói cho Chử Doanh biết chân tướng hay không? Làm thế nào để đối mặt với Du Lượng bây giờ? Thời Quang không bao giờ muốn ngồi trước mặt Du Lượng lại thay Chử Doanh hạ cờ, bởi vì cậu không muốn đối mặt với kiếp trước, nhiều lần cắn nuốt tâm ma nội tâm của mình: Du Lượng nhìn thấy, truy đuổi chính là Thời Quang cậu, hay là Chử Doanh phía sau? Thời Quang kỳ thật cũng không hiểu vì sao nhiều năm như vậy cũng không thể buông bỏ vấn đề này, còn bởi vì cái này mà không dám đối mặt với Du Lượng, nhưng cậu biết đời này mình có thể đem tất cả đối cục nhường cho Chử Doanh, nhưng chỉ có Du Lượng là không được…
[Làm sao vậy Tiểu Quang?] Chử Doanh nhìn thấy Thời Quang dừng lại sững sờ, có chút lo lắng.
"Em, có chút nhớ cậu ấy..."
Thời Quang cũng không biết mình đang nói cái gì, nhìn bộ dáng Chử Doanh vừa lo lắng vừa nghi hoặc, mơ mơ màng màng còn chưa nghĩ ra lý do. Đột nhiên cảm thấy có một bàn tay đặt lên vai mình.
"Thời Quang! Tôi không ngờ có thể nhìn thấy cậu trong cuộc thi cờ vây của trường trung học thực nghiệm."
Cậu tuyệt đối không nghĩ tới lúc này thanh âm của người mình nhớ nhung lại từ phía sau vang lên, trái tim Thời Quang so với đại não trước một bước phản ứng lại, bắt đầu điên cuồng nhảy lên không chịu thua kém.
"Ván đấu vừa rồi không tệ, rất đặc sắc, chỉ tiếc quán quân đến tay lại vụt mất, mấy năm nay tôi vẫn luôn tìm cậu, nhưng tôi không nghĩ tới, cậu lại lãng phí thời gian ở loại giải đấu thế này..."
Bị Du Lượng nhìn chằm chằm, Thời Quang hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ nhìn khuôn mặt của người bạn thân cũ đến sững sờ, nhìn chằm chằm đôi môi đẹp mấp mấy mở ra lại hoàn toàn không nghe được Du Lượng đang nói cái gì.
Đã bao lâu rồi Thời Quang không nhìn thấy Du Lượng như vậy? Không phải như mười bốn năm sau, lo lắng, ẩn nhẫn, khắc chế, mà là Du Lượng chân thành, kiên định lại cố chấp, trên gương mặt trẻ tuổi của Du Lượng tựa hồ thoạt nhìn không có biểu tình gì, nhưng Thời Quang lại hiểu rõ Du Lượng biết bao nhiêu, hiểu rõ từng nhất cử nhất động của cậu, hiểu rõ cậu tuyệt đối sẽ không chủ động tiếp xúc thân thể, hiểu được niềm vui sướиɠ trong đôi mắt sáng lấp lánh của cậu.Du Lượng cũng không để ý Thời Quang đang ngốc nghếch nhìn chằm chằm mình, không hề đáp lại, chỉ là phát hiện Thời Quang vẫn còn tiếp tục chơi cờ cũng đã đủ làm cho Du Lượng vui vẻ.
"Nhưng mà, điều khiến tôi cảm thấy vui chính là cậu không có từ bỏ cờ vây, tôi thật sự rất muốn cùng cậu chơi cờ, nhìn xem với kỳ lực hiện tại của tôi, có thể đuổi kịp cậu hay không, đưa tay cho tôi..."
Thẳng đến khi Du Lượng cầm bút kéo tay Thời Quang lên, Thời Quang mới từ trong suy nghĩ bừng tỉnh lại theo bản năng như bị điện giật rút tay về, Du Lượng sửng sốt, kinh ngạc ngẩng đầu cau mày nhìn cậu.
Thời Quang bị Du Lượng dùng ánh mắt đen nhánh nhìn chằm chằm, không biết vì sao so với việc bị Du Lượng cự tuyệt càng thêm khủng hoảng, cố gắng bắt đầu giải thích.
"Không! Con người tôi tay hay đổ mồ hôi, cậu viết lúc này sẽ không còn nữa, tôi lấy cho cậu..."
Thời Quang cũng không biết mình đang nói cái gì, chỉ muốn tìm một cái cớ, kết quả nói xong mới phát hiện mình ngay cả một cái túi cũng không có mang theo, hoảng hốt tiện tay kéo vạt áo ngắn tay của đồng phục học sinh qua.
"Cái này, tôi sắp tốt nghiệp, quần áo này cũng mặc không được, cậu viết..."
Thời Quang nói xong càng thêm hối hận, hận không thể tát mình một cái, đối với người được giáo dưỡng tốt như Du Lượng mà nói viết trên tay cũng đã rất khác biệt rồi, chính mình còn cự tuyệt, loại lời như viết trên quần áo này làm sao có thể nói ra khỏi miệng, hôm nay mình ra ngoài không mang theo não sao? Ăn nói lung tung như vậy.
Nhưng cậu vừa xấu hổ muốn buông tay, Du Lượng ngược lại kéo lấy quần áo, cúi đầu không chút do dự bắt đầu viết số điện thoại.
"Chờ cậu chuẩn bị xong, tùy thời đều có thể gọi cho tôi." Nói xong giống như cũng thở phào nhẹ nhõm, xoay người muốn đi.
Nhìn bóng lưng Du Lượng, chỉ số thông minh của Thời Quang lại đột nhiên quay trở về, suy nghĩ hỗn loạn lúc trước giống như thông suốt, một kế hoạch hoàn chỉnh thành hình trong đầu, đột nhiên cậu thốt lên.
"Chờ một chút! Tôi... Tôi còn phải thi trung học hai tháng, gần đây có thể sẽ không có thời gian".
Cậu không đành lòng để Cho Du Lượng khô héo chờ đợi, liền chủ động quyết định.
"Chờ tôi thi xong đi, tôi có một số việc còn chưa hiểu rõ, bất quá nếu cậu đã xem tôi là đối thủ, tôi... Tôi cũng không muốn để cậu thất vọng, cậu có thể đợi tôi không?"
Du Lượng xoay người nghiêm túc nhìn vào mắt Thời Quang gật gật đầu, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên một chút.
"Được, tôi chờ cậu, đừng để tôi chờ quá lâu."
[Tiểu Quang, tại sao hai tháng sau em lại chơi cờ với Du Lượng?]
Chử Doanh ở bên cạnh vây xem đoạn đối thoại nghi hoặc này, rốt cục nhịn không được đặt câu hỏi, anh nhìn không hiểu Thời Quang vì sao lại lộ ra hoài niệm cùng bi thương, cũng không hiểu Thời Quang vì sao lại luống cuống, bối rối, sau đó nhớ lại càng thêm khó hiểu, Thời Quang hai tháng này vì sao lại sợ hãi anh biến mất đến như vậy, không chỉ nhìn chằm chằm anh còn vụиɠ ŧяộʍ rơi lệ, lại nhanh như vậy quen với việc mình tùy thời xuất hiện bên cạnh.
Đứa trẻ mà anh tận mắt nhìn thấy trưởng thành, từ sau khi nhảy hồ trở về liền đột nhiên có quá nhiều bí mật, bi thương như hình với bóng, làm cho anh vô cùng đau lòng. Anh muốn đặt câu hỏi, rồi lại không đành lòng nhìn hốc mắt đỏ bừng cùng thanh âm nghẹn ngào của cậu, vì thế không ngừng do dự, ý đồ tìm được thời cơ tốt hơn.
"Em có một ý định, Chử Doanh, anh có nghe nói qua Lan Nhân tự chưa?"
Thời Quang thu hồi ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Du Lượng, giống như đột nhiên hạ quyết tâm, thanh âm kiên định.
"Các đại sư trong chùa, mỗi một người đều là cao thủ kỳ lực cao thâm, nhưng nơi đó cách thành phố Phương Viên có chút xa, buổi tối không về được, lúc này mẹ em sẽ không đồng ý cho em qua đêm không về nhà.”
[???]
[Em có thể đưa anh đi chơi cờ anh rất vui, nhưng có liên quan gì đến Tiểu Lượng sao?]
Chử Doanh càng nghi hoặc hơn với câu trả lời của Thời Quang.
"Em hiện tại còn có rất nhiều chuyện chưa xác định, chờ chúng ta đến Lan Nhân tự em sẽ nói cho anh biết được không?" Thời Quang cầu nguyện nhìn Chử Doanh.
[Được rồi, Tiểu Quang, anh nghe lời em.] Chử Doanh làm sao có thể cự tuyệt ánh mắt như vậy?
"Còn nữa, muốn mẹ đồng ý, nhất định phải thi trung học để lấy được kết quả tốt, ít nhất phải thi đỗ vào trường trung học cơ sở 13, hơn nữa chỉ có thi đỗ vào trường trung học cơ sở 13, nửa năm sau chúng ta mới có thể cùng Ngô Địch bọn họ tiếp tục tham gia giải đấu cờ vây trung học, nhưng hiện tại lấy thành tích của em có chút khó khăn."
Thời Quang nghiêm túc suy tư: "Không, có lẽ chúng ta có thể đi trước một chút, em còn có hai lần thi mô phỏng, chỉ cần thành tích tăng lên nhiều, có thể cùng mẹ thương lượng, không cần chờ thành tích, thi xong liền đi, nhưng nếu như vậy, Chử Doanh em sẽ không có thời gian cùng anh chơi cờ.”
[Đương nhiên là kì thi của em quan trọng hơn rồi, anh không sốt ruột, anh ủng hộ em Tiểu Quang!]
Chử Doanh nhìn kế hoạch an bài kín đáo của Thời Quang, cảm thấy đứa trẻ nhà mình rốt cục cũng đã trưởng thành, kiên định biểu thị ủng hộ.
"Ừm, không sao, em vẫn có thể vừa ôn tập vừa lật sách cho anh."
Thời Quang vẫn không đành lòng để Chử Doanh hoàn toàn không có cờ để chơi.
"Hơn nữa, mỗi tuần chúng ta còn có thể rút ra một ngày dẫn anh đi tìm người chơi cờ. Vừa vặn, nếu như chúng ta muốn đi Lan Nhân Tự, còn cần một vị bằng hữu hỗ trợ, đây chính là một cao thủ nghiệp dư, Chử Doanh anh dùng định thức mới cẩn thận lật thuyền trong mương nha..."
[Làm sao có thể, cao thủ gì em cứ mang đến đây hết đi!] Chử Doanh tràn đầy tự tin.
"Nếu chúng ta đã quyết định xong, vậy còn chờ gì nữa? Mau về nhà thôi!"
Thời Quang cảm thấy trong lòng như buông xuống được một tảng đá lớn, lại bắt đầu hoạt bát trở lại, đột nhiên giậm chân chạy như điên.
[Ai, Tiểu Quang em chờ anh với ~]
Chử Doanh chạy bước nhỏ đuổi theo.
Một người một hồn chạy về phía trước, ánh mặt trời lặn dư huyên kéo bóng dáng của bọn họ rất dài rất dài...