Thời gian rõ ràng là cuối tháng chín, nhưng thành phố Phương Viên vẫn không có cảm giác mát mẻ gì, cũng không phải nhiệt độ quá cao, chỉ là ẩm ướt đến mức quần áo quả thực có thể vắt ra nước.
Thời Quang và Du Lượng vừa từ Hàn Quốc trở về đã bị Phương Tự đưa đến trường đấu sư tử con, chiếc xe thể thao màu đỏ xinh đẹp vung đuôi vừa vặn dừng ở cửa ngoài.
“Trận đấu sắp bắt đầu rồi, hai đứa mau đi, anh dừng xe xong sẽ đến tìm các em.”
Phương Tự nhìn thời gian trên bảng điều khiển, xuyên thấu qua gương phản quang trước xe nhìn về phía hai người ngồi sau, thúc giục.
“Vâng, em biết rồi!”
Thời Quang vừa đẩy cửa xe, nhưng lập tức liền cảm giác được một cỗ ẩm ướt đánh tới trước mặt, làm cho người ta không thở nổi, bộ âu phục chính trang khéo léo đột nhiên giống như dính trên người trở nên dày nặng. Nhưng cậu lại không để ý đến, thân thủ nhanh nhẹn nhảy xuống, còn xoay người kéo Du Lượng ngồi bên cạnh một cái, hối thúc:
“Du Lượng cậu mau một chút, chúng ta sắp không theo kịp rồi.”
Du Lượng lại không để ý tới, đẩy cửa xe sang một bên, một cái quần tây trang được cắt may hợp lý, duỗi ra, trầm ổn chạm xuống đất, cậu hơi khom lưng đè vạt áo lại bước xuống xe, động tác tao nhã lưu loát, còn thuận tay nhẹ nhàng đẩy cửa xe lại. một ánh mắt cũng không cho Thời Quang, bộ dáng lười để ý đến.
Thời Quang quay đầu liếc mắt nhìn chiếc xe thể thao sau khi cửa xe đóng lại liền lập tức chạy ra đi, cũng không vội vã đi vào, đáng thương tiến lại gần hận không thể đem mặt dán lên trước mắt Du Lượng.
“Du Lượng, một chút chuyện nhỏ mà thôi sao cậu lại giống như tiểu cô nương tức giận lâu đến vậy? Cậu nhìn xem chuyện cũng qua mấy ngày rồi?”
Du Lượng bị Thời Quang ghé lại gần trước mặt, vừa mới đeo lên mặt nạ lãnh khốc trầm ổn liền lộ ra vết nứt, thật sự không cách nào nhẫn tâm rồi lại không muốn tùy hứng mặc kệ Thời Quang, lông mày bất giác hung hăng nhíu lại.
“Thời Quang! Cậu giảng đạo lí cái gì! Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, cậu phải chú ý đến thân thể của mình, nhưng ở Hàn Quốc cậu vẫn là tùy hứng như vậy, mưa cũng không mang theo ô cứ thế mà ở bên ngoài chạy lung tung.”
Thời Quang nhạy bén nhận ra trong mắt Du Lượng không hề có lực công kích, radar trực giác giống của động vật nhỏ nói cho cậu biết cậu lại một lần nữa lừa gạt được, vì thế càng thêm lớn mật ôm cổ Du Lượng, dẫn hắn đi về phía trước, còn không quên tiếp tục lẩm bẩm.
“Cậu xem tôi đây không phải là không có việc gì sao? Du Lượng à, cậu không nên cứ đối xử với tôi như một con búp bê sứ như vậy? Thân thể tôi rất khỏe mạnh, lúc trước quả thật có mấy lần sinh bệnh vừa vặn bị cậu nhìn thấy thôi, đó chỉ là sự kiện ngẫu nhiên cậu hiểu không...”
Du Lượng lại một lần nữa không hề chuẩn bị bị Thời Quang dán vào, thời tiết oi bức lại dựa vào một cái lò sưởi nhỏ vốn nên làm cho người ta phiền não, càng đừng nói đến Thời Quang lại bắt đầu không ngừng khiến cậu nổi trận lôi đình, nhưng xúc cảm mềm mại bên người lại không biết vì sao làm cậu cứng ngắc nói không nên lời, chỉ có thể tùy ý mặc kệ bị Thời Quang ôm lấy, không được tự nhiên mà đi về phía trước.
[Tiểu Quang, em thật không biết xấu hổ..]
Ngược lại Chử Doanh ở bên cạnh cũng nghe không nổi nữa
[Em vụиɠ ŧяộʍ đánh cờ với Cao Vĩnh Hạ, gặp mưa không về được khách sạn, vẫn là Du Lượng mang ô đi tìm em, sau đó lại mua thuốc cho em phòng ngừa bị bệnh, lại còn bưng trà đưa nước cho em, bằng không bây giờ em còn có thể đắc ý ở đây?]
Thời Quang luôn giỏi cãi chày cãi cối che dấu chột dạ của mình, đối với việc bị Chử Doanh vén lên bí mật cũng không thể phản bác cái gì, chỉ là vụиɠ ŧяộʍ nháy mắt với Chử Doanh, cũng mặc kệ nóng hay không, lần thứ hai dán lên người Du Lượng lại bắt đầu nói những lời tốt đẹp:
“Bất quá, thân thể khoẻ mạnh gần nữa năm nay của tôi không khỏi phải kể đến công lao của Du Lượng lão sư rồi, Du lão sư của chúng ta thật đúng là, kỳ hạ tốt, người cũng...”
“Hai người các cậu làm gì vậy, dính ở một chỗ xiêu vẹo?”
Thời Quang đang thao thao bất tuyệt cứ như vậy đột nhiên bị ngắt ngang, ngẩng đầu nhìn liền thấy Hồng Hà chỉ vào bộ dáng hai người bọn họ vẻ mặt không đành lòng nhìn thẳng. Thời Quang không chút để ý giơ tay chào hỏi:
“Ôi, đây không phải là Hồng thiếu hiệp sao?”
Du Lượng cũng không thản nhiên như vậy, cậu theo bản năng gạt cánh tay Thời Quang ra, có chút chột dạ chỉnh lại cổ áo âu phục, hờ hững nhìn về phía Hồng Hà.
Thời Quang bị đẩy ra không kịp đề phòng, suýt nữa ngã chúi đầu, trợn trắng mắt oán giận:
“Du Lượng, cậu làm gì vậy ~”
Hồng Hà vốn là nhìn thấy Thời Quang đã lâu không gặp muốn đùa giỡn một chút, kết quả nhìn thấy phản ứng hoàn toàn bất đồng của hai người, hoàn toàn tự bổ não thành một vở kịch lớn bội tình bạc nghĩa, biểu tình vốn đang tốt đẹp nháy mắt trở nên cứng đờ.
Du Lượng cũng ý thức được mình phản ứng có chút thái quá, khuôn mặt lạnh lùng như không có chuyện gì xảy ra hỏi Hồng Hà:
“Xem ra trận đấu còn chưa bắt đầu, vậy đối chiến đấu ra sao?”
“ Còn chưa có, mọi người còn đang ăn đồ ăn vặt tự phục vụ bên trong, tôi đoán thời gian cũng sắp đến nên ra đây đón hai cậu.” Hồng Hà theo bản năng trả lời.
“Vậy còn chờ gì nữa? Đi thôi!”
Thời Quang nhìn không khí đột nhiên xấu hổ, vội vàng chuyển đề tài, lôi kéo hai người bước nhanh vào trong, cái đầu nhỏ thông minh của cậu cũng không nghĩ rõ rốt cuộc vì sao cục diện lại biến thành như vậy.
Thật ra Hồng Hà cũng không nghĩ ra rốt cuộc có chỗ nào không đúng, mặc dù vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng vẫn theo lời Thời Quang tiếp tục:
“Thời Quang cậu đã gần 1 tháng không trở về đạo trường rồi, mọi người đều rất nhớ cậu đó.”
“Nhớ em? Họ còn có thể nhớ em sao? Đừng đùa nữa.” Thời Quang không tin chút nào.
“Là thật mà, không tin cậu xem.” Hồng Hà nhin không được cười nói, ba người nói xong cũng đã đi tới hội trường, mấy người trong Dịch Giang Hồ đang tụ tập cùng một chỗ nói cái gì đó, kết quả vừa nhìn thấy Thời Quang đi qua, liền không hẹn mà cùng nhau nghênh đón.
Nhất là Lương Nhạc càng là một ngựa đi đầu, tiến lên liền cho Thời Quang một cái ôm.
“Thời Quang, cậu đã trở lại rồi.”
Thời Quang bị nhiệt tình bất thình lình này làm cho có chút không biết phải làm sao, giơ tay lên ôm lại cũng không được, đẩy ra cũng không xong, chỉ có thể chờ Lương Nhạc Thuận vỗ tay sau lưng hai cái sau đó tách ra, nhưng còn không đợi hắn nói cái gì, chỉ thấy Điền Mẫn phía sau có chút khẩn cấp lại một lần nữa tiến đến ôm.
“Hoan nghênh cậu trở về, Thời Quang.”
Tiếp theo chính là Thẩm Nhất Lang, Phú Quý cùng nghẹn cười, ngay cả Bạch Tiêu Tiêu cuối cùng cũng tượng trưng vỗ vỗ lưng Thời Quang, Thời Quang cả người đều choáng váng, cậu mê mang nhìn về phía Hồng Hà đang cười không ngừng được bên cạnh.
“Không phải chứ, đây là tình huống gì nha?”
“Tất cả mọi người đều yêu thích cậu mà, anh em chúng ta cũng ôm một cái đi.”
Hồng Hà rõ ràng chính là đang nói bậy, cậu khoa trương giang hai tay ra, muốn ôm lên, kết quả bị Du Lượng không thể nhịn được vươn cánh tay ngăn trở.
“Các cậu đây là muốn làm gì vậy?”
“Ai không phải, Du Lượng cậu thành tâm đối nghịch với tôi có phải hay không, chính cậu không ôm thì thôi nhất định phải ngăn cản tôi làm gì?” Hồng Hà không vui, thậm chí hắn vẫn còn đưa tay về phía Thời Quang.
Thời Quang đều bị bọn họ làm cho sợ hãi, theo bản năng trốn sau lưng Du Lượng.
“Các anh trước tiên nói rõ ràng mọi người muốn làm gì nha!”
Rốt cục vẫn là Thẩm Nhất Lãng xem đủ náo nhiệt, cười tủm tỉm trả lời.
“Ngày hôm qua Hồng thiếu hiệp nói tới đoạn "Thiên Hàng Văn Khúc Tinh, đại sát tứ phương, uy chấn kỳ đàn", sau đó bọn họ liền nhất trí cho rằng Thời Quang cậu có thể có thành tích tốt như vậy nhất định là có chút tài khí trên người, cho nên liền quyết định trước trận đấu hôm nay phải dính một chút.”
“Chỉ có vậy thôi sao?” Thời Quang từ phía sau Du Lượng thò người ra, một tay ôm cổ Hồng Hà, hiểu được rõ ràng là loại nguyên nhân này, cậu quả thực dở khóc dở cười, còn không đợi mọi người phản ứng lại, lại thuận tay bắt lấy Lương Nhạc ở một bên.
"Vậy chúng ta có thể dính một chút, dán với tôi càng gần, một hồi chúng ta rút ra cùng một chỗ đối cục khả năng càng lớn! Ah hahaha!”
Hai người bị Thời Quang bắt được mặt đều xanh biếc, cũng không muốn cái gì mà dính chút vận khí nữa, liền muốn cách xa cậu một chút, ngay cả Điền Mẫn Tắc bên cạnh cùng Phú Quý cũng yên lặng lui về phía sau.
“Cậu không cần tới đây đâu!!”
Du Lượng rốt cục cũng nhìn không nổi nữa, gõ gõ Thời Quang đang nắm lấy tay hai người.
“Đừng náo loạn nữa, mọi người đều nhìn kìa!”
Mấy người nháo ở một đoàn rốt cục chú ý tới địa điểm vốn yên tĩnh cũng chỉ có thanh âm của bọn họ vang lên không ngừng, kỳ thủ chung quanh cũng đều ném tới ánh mắt khác thường, động tác cứng đờ, vội vàng tách ra đứng.
Thời Quang hắng giọng ho khan hai tiếng, muốn che đậy bộ âu phục của mình, cho dù là da mặt dày như cậu cũng có chút ngượng ngùng, bên cạnh còn có một Nhạc Trí nhìn bọn họ cười lạnh, cũng may sau một hồi này, nhân viên công tác liền ôm đồng hồ đối chiến đi ra, các kỳ thủ vốn đang tán gẫu đều dừng lại, không còn ai chú ý đến bọn họ nữa.
Mấy người cũng nhanh chóng đi về phía nhân viên công tác, Hồng Hà nhanh tay cướp một phần, mấy người trong Dịch Giang Hồ cũng cùng tiến tới. Thời Quang cầm lấy một phần, nhưng vẫn lộ ra nụ cười không có ý tốt chen qua, ở bên tai người khác ồn ào.
“Để tôi xem là tiểu xui xẻo nào đây~!”
“A, tốt quá, không phải Dịch giang hồ của chúng ta, đây là ai nhỉ? Tên là Mục Thanh Xuân?” Lương Nhạc nhìn thấy kết quả không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm trước.
Thời Quang nhìn kỹ vui vẻ, đây thật đúng là người quen nha, nhưng còn chưa đợi cậu nói cái gì, đã thấy Phú Quý đang kích động kéo lấy Lương Nhạc.
“Lương Nhạc cậu nhìn xem Thời Quang hạ với Mục Thanh Xuân, nhưng cậu phải hạ với Du Lượng đó!”
“Không phải chứ! Lương Nhạc mặt đã trắng bệch, cậu không thể tin nhìn chằm chằm đồng hồ đối chiến ba lần mới không thể không tiếp nhận hiện thực này, lại ngẩng đầu nhìn thấy Du Lượng ở bên cạnh Thời Quang nghe vậy hướng cậu lộ ra một nụ cười lễ phép, trước mắt Lương Nhạc tối sầm lại, không biết như thế nào lại nghĩ đến sắc mặt Du Lượng đen xuống khi mình là người đầu tiên ôm về phía Thời Quang.
Đáng tiếc bi hỉ của nhân loại cũng không tương thông, Hồng Hà một bên nhéo Thẩm Nhất Lãng nghiến răng nghiến lợi.
“A Lãng, cậu một hồi hạ cho tốt, lấy lại tinh thần, cho Vương Xung xem một chút màu sắc.”
Lúc này đây Thẩm Nhất Lãng cũng không khẩn trương, thở ra một hơi thật dài, khó có được lộ ra vài phần kiên nghị.
“Yên tâm đi, mình đã sớm nghĩ tới hắn rồi.”
“Tôi nói cậu nghe, chỉ là một Vương Xung...” Hồng Hà nghe hắn nói như vậy rốt cục cao hứng, còn dùng quạt trong tay gõ vào bả vai Thẩm Nhất Lãng.
Thời Quang cười tủm tỉm ở một bên xem náo nhiệt, sau khi trải qua trận tẩy lễ lần trước của Đại lão sư, Thẩm Nhất Lãng đã không còn là Thẩm Nhất Lãng trước kia, Vương Xung quả thật sẽ không tạo thành uy hϊếp gì đối với hắn. Cậu lại lôi kéo đem toàn bộ đồng hồ đối chiến nhìn một lần, có chút đáng tiếc cùng Du Lượng lẩm bẩm.
“Lần này hai chúng ta cách hơi xa nha, xem ra phải đến cuối cùng mới gặp được.”
Du Lượng đối với đối thủ của mình cũng không thèm để ý, một trận trước cậu không ít lần đi đánh cờ chỉ đạo ở Dịch Giang Hồ, trình độ của mấy thiếu niên này cậu rất rõ ràng, cũng không cảm thấy có cái gì cần để ý. Ngược lại nhìn Thời Quang vừa ăn vụng, suy nghĩ có chút loạn, cậu cảm thấy hôm nay tâm tình của mình có một chút không đúng, rồi lại nhất thời nửa chốc nghĩ không ra vì sao, nghe được Thời Quang nói như vậy chỉ vững vàng đáp lại:
“Sớm muộn gì thì cũng giống nhau, dù sao chúng ta nhất định có thể gặp mặt.”
Sự tự tin trong lời nói làm cho Lương Nhạc vừa nghe sắc mặt liền trắng đi vài phần.
Thời Quang lại thích nghe lời như vậy, dùng bả vai chống lên Du Lượng, cười trêu chọc:
“Tôi cũng cảm thấy vậy, vậy chúng ta trận chung kết gặp lại ~ Tiểu Du lão sư.”
Du Lượng gần đây luôn cảm thấy các loại động tác nhỏ của Thời Quang luôn khiến cậu không được tự nhiên, bất đắc dĩ liếc hắn một cái, cũng không nói nhiều đi về phía sân đấu.
“Chậc, hẹp hòi mà~” Thời Quang lẩm bẩm một câu, sau đó liền hướng nhóm bạn nhỏ phất phất tay, đi theo đi vào.
“Ai, không phải nói chứ, hai người bọn họ đây là có ý gì vậy?” Hồng Hà không phục dùng quạt đâm Thẩm Nhất Lãng, Thẩm Nhất Lãng cũng không muốn để ý tới hắn, Bạch Tiêu Tiêu trợn trắng mắt trả lời:
“Có ý gì, ý tứ chính là ở chỗ này hai người bọn họ đều không để ai vào trong mắt, cái này cậu cũng nghe không ra sao?”
“Không phải, trước kia tôi cũng không cảm thấy Thời Quang xấu xa như vậy, nhất định là ở cùng một chỗ với Du Lượng quá lâu nên học hư rồi đi.”
Hồng Hà thuận miệng đem nồi đặt lên người Du Lượng vẫn nhìn không vừa mắt kia.
“Thật không nên để cho hai người bọn họ mỗi ngày ở cùng một chỗ...”
“Hừ!” Hôm nay Nhạc Trí vẫn nhẫn nhịn không nói gì rốt cuộc nghe không nổi nữa, đυ.ng vào bả vai Hồng Hà liền đi vào.
“Ai, Nhạc Trí ăn nhầm thuốc súng?” Hồng Hà càng không phục, Thẩm Nhất Lãng thật sự nhìn không nổi nữa, ngăn hắn đi vào trong.
“Được rồi, mau đi thôi, Hồng thiếu hiệp...”