Quan chiến phòng lúc này cũng không nhiều người, sau khi Du Lượng vào cửa còn nhìn thấy Lâm Lệ Cửu Đoạn ngồi ở chỗ đó xoay hạt châu trong tay, cậu sửng sốt một chút vội vàng hành lễ, sau đó ngồi xuống bên cạnh Bạch Xuyên.
Trận này dù sao cũng chỉ là tứ cường, trong sân cũng không có lắp đặt màn hình phát sóng giống như U Huyền, tất cả đều dựa vào nhân viên công tác truyền kỳ phổ.
Mọi người chờ đợi kỳ phổ, cửa kẹt một tiếng bị đẩy ra, mấy người trong phòng đồng thời quay đầu, kết quả không nghĩ đến người tiến vào này cư nhiên là Lư Nguyên lục đoạn, mọi người không khỏi có chút thất vọng, Lư Nguyên có chút nghi hoặc nhìn tình huống, sau đó hướng Lâm Lệ chào hỏi ngồi đối diện Du Lượng.
Phóng viên Trần ngồi bên cạnh Lâm Lệ thấy không khí thật sự có chút nặng nề, thử mở miệng nói chuyện:
“Thật sự không nghĩ tới trận tứ cường này, lâm lão sư cũng đến xem.”
Lâm Lệ mỉm cười, không chút kiêng dè trả lời hắn.
“Trận trước tôi thua đứa nhỏ Thời Quang này, cũng không thể nói là không phục, nhưng luôn có chút không buông xuống được, còn không phải nghe nói hôm nay có trận đấu của nó liền muốn đến xem sao. Bất quá...”
Lâm Lệ giương mắt nhìn Du Lượng và Lư Nguyên một chút.
“Mấy tháng nay Du Danh Nhân đưa ra không ít hạ pháp mới nha, cũng lâu rồi không có gặp ông ấy dạo gần đây ông ấy có bận cái gì à? Sao lại không thấy đến xem đại đệ tử của mình thi đấu.”
“Mấy ngày nay thầy ở Hàn Quốc tham gia giao lưu, chiều mai mới kết thúc, không phải bây giờ chúng ta đến đây để có thể nhanh đem kì phổ truyền về cho thầy ấy sao.” Lư Nguyên cười tủm tỉm trả lời.
“Lão sư vẫn luôn rất thích được trao đổi về cờ vây. Bất cứ khi nào cũng hoan nghênh ngày ghé thăm”
“Ồ? Vậy ông ấy nói với cậu à, nói với ông ấy giúp tôi vài ngày tới tôi sẽ đến bái phỏng.”
“Nhất định chuyển cáo.”
Trong phòng lại tiếp tục an tĩnh, phóng viên Trần cảm thấy vừa rồi mình tìm được một đề tài không tốt, cũng không tiếp tục điều tiết không khí nữa, thẳng đến khi truyền đến kỳ phổ mới mới làm cho phòng hội thảo mới có chút sôi nổi.
Du Lượng nhỏ tuổi nhất tự giác tiếp nhận kỳ phổ, ngay cả hỏi cũng không hỏi liền đem kỳ phổ của Hứa Hậu và Chu Phóng trả lại cho nhân viên công tác, bảo hắn giao cho các kỳ thủ khác. Bắt đầu bày kỳ phổ của Phương Tự cùng Thời Quang lên trên bàn cờ, Lư Nguyên nhìn bàn cờ cảm khái một câu, “À? Là nhị liên tinh đối nhị liên tinh? Có gì hiếm không?”
"Nghe nói Thời Quang đầu tiên tham gia hội thảo của thầy Du Hiểu Dương, cậu hẳn là đối với hai vị kỳ thủ này đều hiểu rất rõ, cậu nói xem bọn họ có xuống nước cờ mà Du lão sư cùng Thời Quang lúc trước không?” Phóng viên Trần thấy Lư Nguyên mở miệng, tò mò hỏi thăm.
Lư Nguyên liếc hắn một cái, chỉ chỉ kỳ phổ trên tay Du Lượng, "Cái này làm sao nói được, kỳ phổ không phải ở chỗ này sao? Chờ một chút là biết rồi.”
Du Lượng lễ phép cười cười với phóng viên Trần, trả lời hắn:
“Thời Quang xuống ba ba sau đó tiếp một cái Tiểu Phi.”
"Không chỉ như thế, Thời Quang ở góc dưới bên trái vài bước này, nhất là bước này lục lộ nhọn cũng có chút không tầm thường.” Lâm Lệ chỉ vào bàn cờ hỏi mấy người tương đối quen thuộc với Thời Quang và Phương Tự.
“Có gì nói không?”
"Định thức này nói như thế nào đây, rất khó phán đoán là tốt hay xấu. Trước đây chưa từng thấy Thời Quang hạ qua, nhưng mà quả thật là phong cách của nó.” Bạch Xuyên cẩn thận trả lời.
“Sư huynh sau đó lựa chọn treo góc, sau đó Thời Quang lại hạ tiểu phi, cái này rất bình thường.” Du Lượng bày xong hai viên cuối cùng, đem kỳ phổ trả lại cho nhân viên bên cạnh.
“Trước mắt thoạt nhìn hai người đều xuống rất thân thiện.” Lư Nguyên lẩm bẩm một câu, lần đầu tiên truyền đến kỳ phổ cũng chỉ có 20 tay, nhìn cũng không ra cái gì, lúc này tất cả mọi người còn rất thả lỏng. Bất quá đợi đến khi kỳ phổ tiếp theo truyền đến, tình huống đã không còn như vậy.
Du Lượng tiếp nhận kỳ phổ liền sửng sốt một chút, cậu không nghĩ tới hai người nhanh như vậy đã bắt đầu chiến đấu chém gϊếŧ, còn kịch liệt như thế, cũng không để cho người khác chờ đợi lâu, rất nhanh bày xuống bàn cờ, bày xong mới phát hiện mình thế nhưng vẫn nín thở, ngay cả thở cũng không kịp, thở hổn hển một hơi.
“Vừa rồi không phải còn nói hữu hảo sao? Bạch Kỳ bắt đầu đấu lực, mà hắc kỳ cũng không hề lùi bước, phi thường cường ngạnh.”Lư Nguyên cực kỳ kinh ngạc, không nghĩ tới tình thế biến hóa nhanh như vậy.
“Bước sau bạch kỳ này cũng vô cùng cường ngạnh, hai người phản kích đều là chạy tới nơi tàn nhẫn nhất." Bạch Xuyên bất giác nghiêng người về phía trước tới gần bàn cờ.
“Nhưng mà, bước này của Bạch Kỳ...”
“Quá ác liệt, cậu ấy ăn một gốc của hắc kỳ, nhưng quá mạo hiểm, vạn nhất bị Hắc Kỳ ở chỗ này đoạn đứt...” Du Lượng tiếp lời Bạch Xuyên, cậu nhíu chặt mày, có chút không đồng ý với hạ pháp của Thời Quang.
"Nhưng Phương Tự không phát hiện sao? hắn cũng không đi đoạn này, dù vậy kết quả của Thời Quang cũng không tốt, một nước kia cũng không sáng suốt, ba quân cờ bên này biến thành cô kỳ, quá mỏng.” Bạch Xuyên thở dài thật dài.
"Nhưng phía dưới bên trái vẫn còn trống, hình thức sẽ không quá xấu.” Du Lượng và Bạch Xuyên nhanh chóng tính toán ván cờ, tâm tình cũng theo đó khẩn trương lên. Chờ Du Lượng lấy được kỳ phổ mới tiếp tục bày biện, lúc này Bạch Xuyên có chút nghi hoặc.
“Bạch Kỳ nơi này khôn thể ngăn được, sẽ bị đoạn đứt.”
“Đây là biết rõ núi có hổ, lại cứ muốn đi vào? Hai người rõ ràng hạ đến hỏa khí, lại là người trẻ tuổi không nhịn được đi... Không, đúng cái này là lừa?..”
Lư nguyên bản còn đang cười tiếp lời, đột nhiên thần sắc biến đổi.
“Phương Tự dùng sức quá mạnh, vốn là tình thế Thời Quang đang căng thẳng, nhưng bước đó hắn đột phá qua lại bị Thời Quang nhị lộ bắt cóc, tình thế lại đảo ngược trở về, hiện tại cục diện hai bên không sai biệt lắm.” Lâm Lệ làm một bản tóm tắt.
Bất quá cân bằng như vậy cũng không duy trì được bao lâu, kỳ phổ mới rất nhanh đã đến, Du Lượng có chút kinh ngạc.
“Hôm nay sao lại chơi nhanh như vậy?” cậu tiếp nhận kỳ phổ mi mày càng nhíu càng chặt, có chút cắn răng.
“Thời Quang đang làm gì? Cậu ấy cũng không có kiếp tài, nơi này chuyển đổi tổn thất quá nghiêm trọng.”
Bạch Xuyên thấy Du Lượng nhìn chằm chằm kỳ phổ không nhúc nhích, chỉ giúp cậu bước tiếp tục bày biện, bất quá anh cũng càng bày ra càng nghi hoặc.
“Nơi này... Bạch kỳ lựa chọn nhị lộ ban? Hắc kỳ lật lên, bạch kỳ đánh ăn, sau đó dựa vào... Hắc kỳ bắt đầu cướp.”
“Tình cảnh nơi này quá khó khăn...” Du Lượng nhìn bàn cờ có chút lo lắng.
“Đúng vậy, phía sau hắc kỳ mấy bước này, bạch kỳ liên tục đề tử trở về, ức hϊếp bạch kỳ kiếp tài không đủ nha...” Lư Nguyên theo Bạch Xuyên lạc tử tiếp tục bình luận.
“Ừm, Hắc Kỳ chủ động tiêu kiếp, đã đem toàn bộ mảnh phía dưới gϊếŧ sạch, hữu hạ nơi này về sau còn phải đối mặt với các loại cướp đoạt của hắc kỳ, bạch kỳ cho dù miễn cưỡng xem như ăn đi hắc kỳ bên trái, hình thức cũng không thể lạc quan.” Bạch Xuyên cuối cùng cũng đem tấm phổ này bày ra xong, tình thế đã phi thường rõ ràng.
“Vấn đề nảy sinh ở đó, bạch kỳ nơi này hẳn là chen chúc trước một chút, không biết Thời Quang vì sao lại bỏ qua một bước này, từ đó về sau thế cục liền hỗn loạn.” Du Lượng tiện tay khoát bản đồ tham khảo xuống, lúc này nói cái này đã không còn ý nghĩa gì nữa, cậu thở dài, bắt đầu phân tích thế cục.
“Bên trái nơi này đại khái khoảng 50 mắt, phía dưới hắc kỳ 30 mắt, tuy rằng có chênh lệch 20 mục , nhưng thế bên trên hắc kỳ phi thường khả quan, mà bạch kỳ bên này khí quá chặt, ngược lại là một tai họa ngầm, phải tùy thời chú ý đừng để bị hắc kỳ phong bế.”
Lâm Lệ ngẩng đầu nhìn Du Lượng một cái, tán thưởng gật đầu.
“Phân tích rất đúng chỗ, không hổ là con trai Du Hiểu Huyên, cậu cảm thấy phía sau phải xuống như thế nào?”
“Bạch Kỳ dưới tình huống khó khăn như vậy, chỉ có thể...” Du Lượng theo bản năng suy đoán.
“À, tôi là hỏi cậu hắc kỳ chơi như thế nào. Như thế nào, không đứng về phía sư huynh mình sao?” Lâm Lệ nghi hoặc cắt ngang cậu.
Du Lượng bị hỏi, Lư Nguyên xấu hổ ho một tiếng, thay cậu trả lời:
“Sư huynh có chút chiếm ưu bây giờ cần ổn định là tốt rồi.”
Mấy người còn đang nghiêm túc suy đoán thế cục, một lát sau trước giờ nghỉ trưa, kỳ phổ cuối cùng cũng được nhân viên công tác cầm tới. Du Lượng đứng dậy tiếp nhận, lông mày lần nữa nhíu lại, lần này cậu không nói một lời nhanh chóng bày ra, sau đó mới mở miệng.
“Sư huynh hạ quá mạo hiểm.”
“Cái này...” Lư Nguyên sợ ngây người.
“Bước này xảy ra chuyện gì vậy? Tiếp tục áp bách bạch tử trung ương, là còn muốn khơi mài sự tình, không cần phải vậy chứ?”
"Có thể là phán đoán thế cục xảy ra vấn đề, chúng ta cho rằng hắc kỳ chiếm ưu thế là bởi vì thế bên trên của hắn định giá rất khả quan, nhưng nếu hắn không cho rằng như vậy, phán đoán mình bất lợi mà nói, như vậy cũng có thể lý giải.”
Bạch Xuyên cố gắng tìm lý do cho Phương Tự, nhưng vẫn không thể lý giải sai lầm của hắn.
“Thời Quang đối phó với chuyện này cũng rất cường ngạnh, lật mình phản kích, nhưng vì sao Phương Tự lại muốn ăn? Hoãn lại một bước sao?”
“Mặc kệ là bởi vì cái gì, nhị lộ nhảy sau của Thời Quang đều tạo thành phiền toái rất lớn cho cậu ấy.”
Lâm Lệ đưa tay chỉ về phía bàn cờ. “Bố trí lúc trước tất cả đều bị phế đi, bộ phận ở giữa hoàn toàn không có ý nghĩa, hiện tại hai khối cờ lớn này chỉ có thể có một, tình cảnh bạch kỳ vốn eo hẹp nhất thời thong dong hơn rất nhiều.”
“Bước này thật sự là có chút khó hiểu, là một cái thìa đúng không? Buổi trưa sư huynh thật sự cần phải suy nghĩ kỹ lại.”Lư Nguyên thở dài.
“Lâm lão sư, ngài xem hình thức trò chơi này của sư huynh tôi thế nào?”
Buổi chiều vừa bắt đầu đã lư Nguyên đã suy sút hỏi Lâm Lệ, hắn kỳ thật là có phán đoán của mình, chỉ là buổi trưa nghỉ ngơi nhận được điện thoại của lão sư, cách điện thoại cũng có thể cảm nhận được sự bất mãn của lão sư Đối với Phương Tự trong ván cờ này, hơn nữa bước sai lầm dưới ưu thế cuối cùng lại càng phẫn nộ, hắn chỉ là truyền phổ cũng hận không thể run lên ba lần, thật sự là có chút không dám nghĩ sư huynh sẽ bị mắng như thế nào.
"Nếu như chỉ nhìn ván cờ mới hạ được hơn 100 tay nay, bàn cờ còn không gian rất lớn, không dễ nói lắm. Tuy nhiên, với phong cách nhất quán của hai kỳ thủ, Phương Tự sẽ có chút khó khăn.”
Lâm Lệ chuyển ánh mắt từ trên bàn cờ sang mấy người đang nhìn chằm chằm vào hắn chờ phán đoán.
“Thật ra các cậu đều hiểu rõ hai người bọn họ hơn tôi, chúng ta không nói kỳ phong, chỉ nói thói quen chơi cờ. Phương Tự chơi cờ bình thường đều là khởi đầu phi thường kinh diễm, đại cục quan rất tốt chỉ có thể nói không hổ là đồ đệ Du Hiểu Dương dạy ra, nhưng sau khi đến trung bàn cậu ấy sẽ càng đạt được ưu thế lại càng dễ xảy ra vấn đề, bất quá ảnh hưởng như vậy cũng không lớn, Phương Tự thực lực đủ, tư duy cũng linh hoạt không nhất định sẽ bị trực tiếp lật bàn. Nhưng vấn đề lớn nhất của phương Tự chính là thực sự không giỏi trong tình huống ngược gió, thiếu sự kiên trì. Tôi xem cờ của cậu ấy đã được mấy năm, rất nhiều lúc cục diện còn chưa tới trình độ không thể vãn hồi, trong lòng đã sớm buông tha. Một người chơi cờ vây đã từ bỏ, làm thế nào có thể doanh cờ?”
Bữa trưa ở Bạch Xuyên cũng không ăn vào, vẫn ở lại phòng hội thảo tính toán đi về phía ván cờ, anh nghe đến đó nắm chặt nắm đấm, hô hấp đều có vài phần dồn dập.
“Thời Quang kì lạ, cậu ấy có lúc chơi cờ rất ổn định, giống như là ván kỳ thánh thi đấu cùng tôi, tất cả công kích của tôi cậu ấy đều có thể tiếp được, quả thực không chê vào đâu. Nhưng càng thú vị hơn chính là, Thời Quang có đôi khi rất buông thả, luôn có một chút bố cục khó có thể lý giải, không phân biệt được là cố ý hay là không cẩn thận làm ra sai lầm, nhưng cậu ấy thập phần am hiểu nghịch phong lật bàn, trận chung kết tân binh kia là cùng cậu hạ xuống đúng không?”Lâm Lệ hỏi Du Lượng, thấy cậu gật đầu, liền tiếp tục nói tiếp.
“Ván cờ kia phi thường điển hình, Thời Quang phát hiện thế cục lạc hậu lập tức thay đổi suy nghĩ, nhiễu loạn ván cờ bắt đầu cùng cậu chém gϊếŧ, cuối cùng vẫn giành được thắng lợi.”
“Cùng Thời Quang chơi cờ, rất nhiều lúc đều cho rằng mình chiếm ưu thế, nhưng cuối cùng vẫn sẽ thua.” Du Lượng quả thật rất hiểu điều này.
“Nói như vậy ván này chắc cũng như vậy đi, sư huynh khai cuộc coi như xinh đẹp, nhưng cái lỗi vừa rồi vừa ra, thế cục liền bị đảo ngược.”
Lư Nguyên nghe tâm tình càng lúc càng sa sút, quả thực muốn đem điện thoại vừa rồi của lão sư ấn vào bên tai sư huynh, làm cho hắn phấn chấn một chút, ít nhất không nên tùy tiện buông bỏ, thua quá khó coi.
Có lẽ là lời cầu nguyện của Lư Nguyên có tác dụng, Phương Tự hôm nay khó có được hạ thập phần ngoan cường, lúc trước phán đoán sai lầm nhưng sau khi chịu thiệt ngược lại bắt đầu vững vàng lên, cho dù vẫn không thể lật bàn cũng đuổi theo rất chặt, có điều Thời Quang cũng không cho anh cơ hội quá tốt.
Một kỳ phổ mới nhất truyền đến, toàn cục đến hơn 160 tay cục diện đã rõ ràng. Ngay cả Lư Nguyên cũng không ôm hy vọng gì.
“Ai, mặt bàn cờ đen tiểu ưu, nhưng tính cả dán mắt, đến nước này ván cờ đã không còn gì hồi hộp.”
“Vừa rồi còn nói Phương Tự không am hiểu nghịch phong cục, nhưng ván cờ này của cậu ấy lại làm cho tôi có chút thay đổi quan điểm, nửa ván sau cờ đen thậm chí một lần chiếm cứ tiên thủ, ngoại thế phía trên, cũng mang đến cho người ta cảm giác áp bách cực lớn, có nước cờ cũng rất đẹp, chỉ là điểm đứt gãy phía sau càng ngày càng nhiều vẫn là bị Thời Quang nắm lấy cơ hội xác định thắng cuộc.”
Lâm Lệ thậm chí còn tổng kết kết quả.“Nhưng tổng thể mà nói, hai người đều chơi không tốt lắm.”
Bạch Xuyên cắn răng, hôm nay lông mày của anh cơ hồ chưa từng buông ra.
“Phương Tự và Thời Quang rất quen thuộc, cũng không phải khinh địch, nhưng mà không biết tại sao hôm nay lại hỏa khí lớn đến vậy, hạ quá mức cấp tiến. Còn Thời Quang nữa, nó chơi cờ thường sẽ theo đuổi hiệu quả cao, chỗ tốt là sẽ có kết quả bất ngờ xuất hiện, nhưng cũng quá không ổn định. Gần đây càng ngày càng không đúng, ván đấu hôm nay đặc biệt, tháng sau chính là Cúp Thiên hoàng Nhật Bản, thật không biết làm sao với hai người bọn họ.”
Du Lượng vỗ vỗ vai Bạch Xuyên, cậu biết Bạch Xuyên có thể coi là một nửa giáo viên của Thời Quang, lại có quan hệ thân mật với Phương Tự, vô cùng hiểu được loại tâm tình tức giận không tranh giành của anh. Hôm nay hai người trong trận đấu đều phi thường trọng yếu, không thể nói là thiên vị ai, nhưng vẫn hy vọng có thể nhìn thấy một ván đấu đặc sắc. Nhưng cậu thật sự là không nghĩ tới ván cờ này lại thành như vậy, hai người giống như đều không muốn thắng, luôn đưa ra các loại quyết sách sai lầm, cả ván cờ nhìn xuống cực kỳ khó chịu, giống như là một hơi nghẹn ở ngực nuốt không trôi lại nôn không ra, trong lúc nhất thời cũng không biết nói cái gì cho phải.
Lâm Lệ nhìn mấy người trẻ tuổi u sầu ảm đạm này lên tiếng khuyên bảo.
“Một ván cờ mà thôi, cho dù chơi cờ là thân hữu của mình cũng không đến mức như vậy, trạng thái không tốt liền điều chỉnh trạng thái, tâm tính không tốt liền điều chỉnh tâm tính. Đều là kỳ thủ chuyên nghiệp, chút đạo lý này còn không hiểu sao?”
“Ngài nói đúng, là tôi thất thố.” Bạch Xuyên đem quân cờ bị nắm chặt trong lòng bàn tay đặt trở lại hộp cờ, thở dài một hơi, thân thể tựa vào sau sô pha tận lực làm cho mình thả lỏng, đã bắt đầu suy nghĩ vấn đề sau khi ván cờ kết thúc.
"Xem ra Thời Quang lại tiếp tục giành được tứ cường, bảo trì kỷ lục thắng liên tiếp từ trước đến nay, thật sự là lợi hại.” Phóng viên Trần không khỏi cảm thán.
Sau đó quan tử tranh đoạt, cũng có thể thấy được Phương Tự làm ra đủ loại nỗ lực, đáng tiếc theo không gian trên bàn cờ càng ngày càng nhỏ, trên cơ bản cũng không có biến số gì, Du Lượng đem kỳ phổ mới nhất bày ra, Lư Nguyên vẫn không nhịn được mở miệng.
“Sư huynh đây là đang điều chỉnh tâm tình đi? Bất quá dưới tình huống này thua cờ nhiều hơn vài bước điều chỉnh tâm tình cũng rất tốt?”
“Đối với cậu ấy mà nói, có thể kiên trì đến bây giờ còn bảo trì ý chí chiến đấu đã tốt lắm rồi.” Lâm Lệ đứng lên.
“Ván cờ này đánh như vậy cũng không có gì để nói, tôi cũng đi trước...”
Lâm Lệ còn chưa nói hết, đã nghe thấy đối với cục phòng truyền đến một tiếng "ba" thật lớn, giống như là thanh âm nào đó vỡ vụn. Mấy người trong phòng kinh hãi một chút, Lâm Lệ quay đầu nhìn thoáng qua nhân viên phụ trách truyền phổ ở cửa, nhân viên trẻ tuổi vô cùng thông minh, lập tức quay đầu đi về phía cục phòng.
“Để tôi đi xem tình hình.”
Không bao lâu sau hắn liền cầm một ván cờ đi vào, nhìn thấy một đám kỳ thủ đều nhìn về phía mình nuốt nước miếng. “Tuyển thủ Thời Quang không cẩn thận run tay làm rơi cái ly...”
“Cậu ấy không sao chứ?” Du Lượng lập tức đứng lên, bất giác đi về phía cửa.
“Hình như có chút bỏng, hẳn là cũng không nghiêm trọng, cậu ấy cự tuyệt trị liệu.” Nhân viên công tác bị phản ứng của Du Lượng làm cho giật nảy mình, lời nói càng thêm hàm hồ, cẩn thận đưa cho Du Lượng.
“Hình như thế cục của trận đấu này có chút thay đổi...”
Du Lượng vẫn muốn đi xem tình huống Thời Quang, nghe được cậu cự tuyệt trị liệu liền cảm thấy tức giận nghẹn một ngày lại vọt lên, chỉ tiện tay tiếp nhận kỳ phổ nhìn lướt qua, sau đó sững sờ tại chỗ.
“Thời Quang sao lại hạ xuống nơi này?!”