Kỳ Hồn Đồng Nhân Thời Quang Trọng Sinh Đồng Hành

Chương 65

“Ai, các cậu nghe tôi nói nè, tôi vừa mới đi ngang qua văn phòng nghe Thời Quang mới cùng Ban lão sư xin phép nghỉ 3 ngày” Lương Nhạc mang theo bọc sách vọt vào trong phòng học, cùng các bạn học chia sẻ tin tức.

“Thật sao? Cậu ấy lại tham gia cuộc thi gì vậy?”

Điền Mẫn Tắc ngẩng đầu có chút ngạc nhiên hỏi.

“Ngày mai là kỳ thánh bát cường đó, cậu không biết sao?” Hồng Hà nghe có người nhắc đến Thời Quang, thuận miệng trả lời bọn họ.

Điền Mẫn Tắc vẫn luôn khắc khổ luyện kỳ đối với tin tức về nghề nghiệp kỳ đàn, không có chú ý đến, giật mình.

“Bát cường? Thời Quang tiến vào bát cường?”

“Đó là đương nhiên rồi! Thời lão sư của chúng ta từ lúc tiến vào giới kỳ đàn vẫn luôn là cao thủ chưa từng thất bại qua lần nào” Hồng Hà nghe qua tinh thần tỉnh táo, bừng bừng hứng thú, bắt đầu hình thức kể chuyện.

“Ngay cả Du Hiểu Dương cũng có thể chém xuống dưới ngựa~”

“Cái kia thì tôi biết rồi, cậu cũng đã đi khắp nơi kể qua, nói về kì thi đấu khác đi chứ, làm sao tiến vào bát cường rồi?” Điền Mẫn Tắc cũng hứng thú bỏ xuống kỳ phổ, đi đến xem.

“Nói cũng đúng, chúng ta đều biết Thời Quang rất lợi hại, nhưng cậu ấy cũng không có kí kết câu lạc bộ, vậy nên trình độ của cậu ấy hiện tại như thế nào cũng không rõ ràng” A Phúc hiếu kỳ đặt câu hỏi.

“Trình độ gì? Không kí kết câulạc bộ tại chức nghiệp kỳ đàn cũng là cao thủ có kỳ nghệ cao! Để tôi đếm cho các cậu nghe thử” Hồng Hà dùng quạt vỗ mạnh vào tay một cái.

“Thời Quang hai tháng này, ngoại trừ Danh Thủ Quốc Gia không có tham gia, còn lại kỳ thánh chén, doanh nhân chén đều đã tiến vào bát cường, Thiên Nguyên cũng tiến vào 16 cường.”

“Còn có Nhật Bản Thiên hoàng chén, cậu ấy lúc đó từ Nhật Bản trở về mua sôcôla cho chúng ta đúng không?” A Phúc vui cười hớn hở bổ sung.

“Không sai còn có tân tú tái, trận chung kết nếu cậu ấy thắng được Du Lượng sẽ trở thành Tân Nhân Vương rồi!” Hồng Hà hưng phấn tổng kết.

“Cho nên nói kí kết với câu lạc bộ có lợi ích gì đây, Thời Quang người ta có thực lực, như thường cũng có thể tham gia dùng tài nghệ thi đấu”

“Ai, được rồi, biết Thời Quang lợi hại rồi, nhưng tôi có nói đến vấn đề này sao?” Lương Nhạc xem đề tài có chút chênh lệch vội vàng kéo về.

“Thời Quang xin nghỉ 3 ngày, như vậy chúng ta sẽ không cần được chỉ đạo kỳ rồi!”

“Đúng nha!” A Phúc trợn to mắt cùng Lương Nhạc đồng thời bắt tay.

“Tốt quá rồi”

“Ài không nói chứ, các cậu sao lại quá đáng như vậy? Nhân gia Thời Quang mỗi lần đều nghiêm túc cẩn thận cùng các cậu hạ chỉ đạo kỳ, còn giúp các cậu phục bàn, hơn nữa còn đem chiêu pháp nghiên cứu hình thái mới ở nghiên cứu thảo dạy cho các cậu, các cậu như thế nào liền tránh cũng không tránh kịp người ta như vậy?”

“Không phải đâu Hồng Hà, cậu đừng nóng giận” A Phúc bị hắn nói đến có chút thẹn thùng.

“Thời Quang rất tốt, khóa học nói cũng rất hay, cũng chưa bao giờ giấu làm của riêng, thế nhưng chúng ta đều có chút sợ sệt cùng cậu ấy chơi cờ”

“Hừm, nói là chỉ đạo kỳ không phải là chỉ dẫn cho người kỳ lực thấp hơn hạ ra những nước cờ tốt nhất sao? Tôi cảm thấy Thời Quang cậu ấy có chút hiểu nhầm a, mỗi lần cùng cậu ấy chơi cờ đều là một trận đều rất tàn nhẫn. Bị ngược đến có chút muốn hoài nghi nhân sinh luôn rồi, sau đó sẽ lại tìm đến chúng ta an ủi phục bàn, tìm ra vấn đề” Lương Nhạc bổ sung.

“Tuy rằng mỗi lần đều sẽ tiến bộ, thế nhưng lần nào cũng bị gϊếŧ thảm, làm cho trong lòng cũng có bóng ma luôn”

“Thời Quang cho phục bàn cũng không tệ lắm, chí ít ôn thanh lời nói nhỏ nhẹ, tôi lần trước hạ xong kỳ liền bị Đại lão sư bắt phục bàn”A Phúc vừa nói liền run cầm cập.

“Các cậu không tưởng tượng được đâu? Tôi buổi tối đó..”

“Ồ~” mấy người xung quay nghe hắn nói đến đây đều muốn dựng tóc gáy, ôm nhau run lẩy bẩy.

“Quả thật rất đáng sợ~”

“Các cậu có cần phải như vậy không? Thật là không có một chút tiền đồ nào~”

Hồng Hà nhìn bọn họ biểu diễn lườm một cái.

“Có cần phải vậy không sao? Thời Quang bình thường phi thường dễ nói chuyện thế nhưng ngồi trước bàn cờ liền giống như trở thành người khác, không phải là hạ chỉ đạo kỳ thì có lẽ cậu ấy liền trực tiếp đối với chúng là như nghề nghiệp kỳ thủ mà đối phó luôn rồi, tôi nói Thời Quang cậu ấy.....”

“Mọi người đang nói gì đó? Tôi làm sao?” Thời Quang vừa vào cửa liền nghe thấy tên của mình, đi đến trước mặt một đám học viên tụ tập, ngạc nhiên hỏi bọn họ đang nói gì.

“A, Lương Nhạc nghe nói cậu xin nghỉ, cảm thấy bỏ qua một hồi chỉ đạo kỳ đặc biệt đáng tiếc, muốn cùng cậu hôm nay hạ một ván” Hồng Hà âm thầm đâm sao lưng Lương Nhạc.

“Hả? Là vậy sao? Tranh thủ chưa có tiết chúng ta mau mau đến nha” Thời Quang vừa nhìn liền biết Hồng Hà cố ý, tuy rằng không biết đã phát sinh cái gì nhưng vẫn vui vẻ phối hợp.

Lương Nhạc không thể tin được nhìn Hồng Hà, không nghĩ tới mình nhanh như vậy đã bị bán đi, cũng còn tốt hắn phản ứng nhanh, lập tức ôm bụng chạy đi.

“Ai, ui, tôi đột nhiên đau bụng quá, đi trước đây” Lương Nhạc chạy đi, Điền Mẫn Tắc cũng nắm nắm quân cờ, kỳ phổ làm ra bộ dáng rất bận rộn, sợ Thời Quang đem mục tiêu dời lên người mình.

“Phốc~” Hồng Hà cười trộm, Thời Quang không rõ chuyện gì xảy ra, chọt chọt Hồng Hà.

“Xảy ra chuyện gì, mọi người làm sao vậy?”

Chưa kịp để Hồng Hà trả lời, Bạch Tiêu Tiêu đã đi đến.

“Thẩm Nhất Lãng dạo này thế nào rồi? Hai ngày nay không nhìn thấy người đâu”

Thời Quang cùng Hồng Hà liếc mắt nhìn nhau, có chút trầm mặc. Nhớ đến chuyện Thẩm Nhất Lãng bị lỡ hẹn ở khoa học kĩ thuật Sơn Hải Trí, nên không kí được hợp đồng, ai biết sơ ý một cái quên hỏi thời gian thiêm, liền phải đi Nhật Bản tham gia tranh đấu trì hoãn hai ngày, lúc trở về, mọi chuyện đều đã trần ai lạc định.

Chuyện đến nước này Thời Quang có nhiều biện pháp hơn cũng vô dụng.

“Alan rất tốt, cậu cũng biết Thời Quang lúc trước có giới thiệu cậu ấy đến Cung Thiếu Niên làm trợ giáo, đi dạy nên có chút bận bịu” vẫn là Hồng Hà mở miệng giải thích.

“Ừm, Bạch Tiêu Tiêu chị yên tâm, năm ngoái em cũng có đi Cung Thiếu Niên làm trợ giáo, dạo gần đây gần đến kì nghỉ nên có chút bận rộn, có điều lão sư ở cũng thiếu niên cũng là huấn luyện viên của Vi Đạt G.C, Bạch Xuyên lão sư luôn luôn trợ giúp các kỳ thủ trẻ tuổi, nhất định sẽ chăm sóc cho Alan thật tốt”

“Nhưng dạo gần đây nhìn trạng thái của cậu ấy có chút không ổn?” Bạch Tiêu Tiêu vẫn như cũ lo lắng, Thời Quang gần nhất thi đấu cũng có chút nhiều thường thường sẽ không ở đạo trường, cũng không có chú ý đến điểm này, hơi hơi nghi hặc nhìn Hồng Hà.

“Cái này đúng là trạng thái có chút không đúng, có điều..” Hồng Hà còn chưa nói hết câu, Đại lão sư đã ôm tài liệu đi vào, mau chóng ngậm miệng, chủ đề cũng đến đó kết thúc.

.....…

Thời điểm Thời Quang đi vào đấu chiến thất, mọi người đã đến rất đông rồi, tỷ như Phương Tự đang cùng Lâm Lệ trò chuyện, Du Lượng ngồi đối diện Hứa Hậu, ngay cả đối thủ của cậu Tằng Chí Minh cũng đã đến, chỉ có vị trí của Triệu Băng Phong là còn trống.

Thời Quang nhìn chằm chằm Du Lượng hồi lâu, bắt gặp được ánh mắt của hắn mới hài lòng ngồi xuống.

[Tiểu Quang, lúc trước em nói là sự thật sao? Tằng Chí Minh này là giả danh tiểu Bạch Long đi lừa bịp?]

Chử Doanh sau lưng cậu đánh giá đối thủ lần này, vẫn không tin được có loại kỳ thủ vô liêm sỉ đến thế.

[Đó là đương nhiên, còn gạt anh làm gì, hắn lấy ra một cái bàn cờ giả sau đó tự xưng là của Tiểu Bạch Long, chính miệng anh còn phán định là giả, tuy tiệm của hắn hiện tại còn chưa có mở ra... Anh ván này, muốn hạ không?]

[Đã như vậy, ngày hôm nay anh phải hảo hảo giáo huấn hắn một hồi! Loại đạo đức bại hoại này làm sao có thể xứng với danh hiệu kỳ thánh] Chử Doanh nắm chặt tay.

[Được, em cũng đồng ý, kỳ thánh danh hiệu chiến hết thảy bàn cờ đều để anh hạ, ngày hôm nay liền gϊếŧ hắn đến không còn một manh giáp đi!]

[12-11, trùng!]

Thời Quang theo âm thanh của Chử Doanh từng bước lạc tử, Tằng Chí Minh sắc mặt càng lúc càng trắng xám, một bộ bồ đề tử trong tay đều bị hắn nắm chặt, Thời Quang nụ cười càng lúc càng sáng lạn.

[ đề kiếp] Chử Doanh vừa dứt lời, hai người liền liếc mắt nhìn nhau.

“Kết thúc rồi"

Thời Quang ung dung tuyên bố, Tằng Chí Minh làm sao cũng không thể tin tưởng được mình lại thất bại dưới tay của một tân sơ đoạn, ánh mắt băng khoăn không ngừng nhìn lên bàn cờ, nổ lực tìm kiếm cơ hội trở mình, đáng tiếc phải khiến hắn thất vọng rồi, trầm mặc một hồi lâu liền nhận thua.

Thời Quang một câu đa tạ cũng không nói ra khỏi miệng liền xoay người rời đi.

“Ư!” Thời Quang lặng lẽ cùng Chử Doanh đập tay, phảng phất có thể nghe thấy một tiếng bộp nhẹ vang lên.

Thời Quang cùng trọng tài ký nhận thành tích, đứng lên ngắm nghía xung quanh, cậu là người đầu tiên kết thúc thi đấu, liền không chút nghĩ ngợi hướng Du Lượng cùng Hứa Hậu chạy đi.

[Tiểu Lượng ván này có chút nguy hiểm] Chử Doanh đứng bên cạnh nhẹ giọng cảm thán.

[Ừm] dù thế nào đi nữa Thời Quang đứng bên cạnh lúc này cũng không thể không thừa nhận.

[Hứa Hậu sư huynh người cũng như tên, kỳ hành dày nặng, rất khó khiến cho người ta nhìn ra khe hở, thế nhưng cũng sợ sệt đánh gϊếŧ, theo thói quen tránh chiến, có thể Du Lượng ý đồ đẩy mạnh chém gϊếŧ nên mới hạ thành như vậy?]

Du Lượng phủi Thời Quang đứng bên cạnh một chút, lại tiếp tục tập trung vào ván cờ trước mắt, cậu cũng ý thức được bàn diện mình quả thật không chiếm ưu, với bố cục phòng ngự của Hứa Hậu khó có thể tiến công hiệu quả, làm cho cậu cũng có chút nóng nảy.

Thời Quang đứng bên cạnh lặng lẽ quan chiến mãi đến khi Lâm Lệ đến cạnh.

“Cậu chính là Thời Quang?”

Thời Quang mới phát hiện Phương Tự cùng Lâm Lệ cũng đã kết thúc, đối mặt với tiền bối chủ động hỏi thăm, vẫn mau chóng nhỏ giọng chào hỏi”

“Là em, chào Lâm lão sư”

Phòng đấu cờ cũng không phải là địa phương thích hợp nói chuyện, Lâm Lệ dùng quạt chỉ chỉ cửa, Thời Quang mới lưu luyến cùng Lâm Lệ đi ra, sau đó nghe hắn tiếp tục mở miệng:

“Tôi đã nghe Tang lão nói qua kỳ phong của cậu, phi thường mới mẻ sáng tạo, dựa theo sắp xếp tiếp theo của cuộc thi, Ván tiếp theo là đến hai chúng ta đấu cờ”

Thời Quang lập tức phản ứng được Phương Tự lại lần nữa bại bởi Lâm Lệ, nhưng cũng không rõ ràng Lâm Lệ muốn nói cái gì chỉ có thể khách sáo.

“Đến thời điểm đó mời ngày chỉ giáo nhiều hơn”

“Chỉ giáo cũng không phải có ý đó, tôi lần trước có nghe qua cậu ở Dịch Giang Hồ trợ giáo cũng có xem qua kỳ phổ của các trùng đoạn thiếu niên, nơi đó nhìn thấy hạ pháp tương tự không phải là từ cậu đó chứ?”

“Nếu ngài nói là Hồng Hà vậy xác thực là chịu một chút ảnh hưởng, chúng ta là bằng hữu thân thiết của nhau”

Thời Quang nghe Lâm Lệ nói vậy lập tức liền nghĩ đến Hồng Hà.

“Thằng nhóc đó gần đây tiến bộ rất mau, đều là công lao của cậu nha” Lâm Lệ cảm thán một câu, có điều rất nhanh đã thay đổi đề tài.

“Thế nhưng tân hạ pháp kia của cậu còn chưa có kết luận, vẫn là tự mình hạ xuống một bàn mới biết được”

“Em hiểu, đến lúc đó sẽ toàn lực ứng phó”

[Ừm, anh nhất định sẽ làm cho hắn giật nảy cả mình!] Chử Doanh cũng bên cạnh hứa hẹn.

Phương Tự trước khi thi đấu cũng đã chuẩn bị cẩn thận, đầy đủ thế nhưng vẫn là bị Lâm Lệ ngăn trở thế tiến công, chờ hắn điều chỉnh lại tâm trạng cũng đến xem sư đệ mình thi đấu, vừa vặn đuổi tới Du Lượng chịu thua, hắn vỗ vỗ vai Du Lượng an ủi.

“Đi thôi, sư huynh đưa em về nhà” Du Lượng cũng không nhiều lời, cứ thế đi theo sau Phương Tự, chỉ là tới lúc đi đến cửa lại quay sang nhìn Thời Quang cùng Lâm Lệ trò chuyện, bước chân cũng không ngừng.

Phương Tự chú ý đến chi tiết nhỏ này, quay đầu hỏi cậu một cậu:

“Tiểu Lượng em vẫn còn chưa tha thứ cho Thời Quang sao?”

“Em vẫn luôn kỳ quái một vấn đề, tại trại huấn luyện chúng ta luôn ở cùng nhau, làm sao lại đột nhiên muốn đi Dịch Giang Hồ làm trợ giảng.”

Du Lượng tránh không đáp ngoẹo cổ mỉm cười.

“sư huynh anh có biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì không”

Phương Tự bị hỏi đến vấn đề này có chút chột dạ, “Anh..... làm sao biết được, Thời Quang em ấy đi con đường này ai biết đã tìm ai giúp”

“Há, sư huynh không biết sao, vừa nãy anh hỏi gì vậy?”

“A, anh vừa nãy muốn hỏi em có muốn cùng đi phục bàn hay không?” Phương Tự cuống quýt tìm lý do, nổ lực dời đi sự chú ý.

“Được, địa phương anh quyết định, lúc trước vẫn luôn muốn cùng anh phục bàn hai ván ở quốc thủ quyết tái cùng Lâm Lệ vẫn còn chưa có cơ hội, không bằng đồng thời luôn đi” Du Lượng âm thanh bình tĩnh vững vàng làm cho nụ cười của Phương Tự cứng ngắc.

........…

"Sao em phải cố chấp với kỳ hình như vậy làm gì, cờ đen lúc này còn không sống, không phải nên lấy tiến công làm chủ à?”

Phương Tự nhắm mắt đem 3 ván cờ mình thất bại trải qua một lần, rốt cuộc cũng đến phiên Du Lượng. Hắn một bên lạc tử một bên giải thích cho Du Lượng.

“Hơn nữa vào lúc này, công phòng càng thêm gấp gáp”

Hắn vừa nhấc mắt liền nhìn thấy Du Lượng không phục, cũng không đợi cậu phản bác nói tiếp:

“Anh biết, nếu nói như vậy thì kỳ hình sẽ không tốt có đúng không”

Phương Tự thở dài:

“Có thể em không thể nào thừa nhận, nhưng hiện tại cũng phải lấy đại cục làm trọng chứ? Đến cùng chiến thắng vẫn quan trọng hơn đúng không? Ngày hôm nay cũng không phải là lần đầu tiên, trước đó vài ngày quốc tay 16 cường cũng vì nguyên nhân này mà thua mất, em hiện tại chơi cờ nhất quán với kỳ hình ưu mỹ, cái đó chỉ là hư ảo thôi, không nên theo đuổi thứ đồ hư vô như vậy”

“Em có am hiểu, cũng muốn kiên trì” Du Lượng không hề bị lay động.

“Em còn nhỏ, không nên bị bố buộc bởi một loại phong cách, như vậy khi thi đấu sẽ dễ dàng bị đối thủ nhằm vào, cuối cùng em sẽ phát hiện ra những kiên trì này đều là không tốt” Phương Tự tận tình khuyên nhủ sư đệ của mình.

“Em về trước đây, sư huynh”

Du Lượng căn bản không muốn nghe nữa, đứng lên cầm áo khoác âu phục vừa đi vừa nói:

“Kì thi kế tiếp em vẫn là muốn dựa vào ý nghĩ của mình thử một lần”

“Chờ một chút, trận kế tiếp là vòng chung kết tân tú tái đối thủ là Thời Quang đúng không?”

Phương Tự gọi lại Du Lượng tung đòn sát thủ

“Thời Quang đã đem kỳ đường của em hiểu rõ tường tận, nếu em kiên trì không thay đổi, sẽ không thể thắng được em ấy đâu”

“Sư huynh, anh có ý gì?” Du Lượng quả nhiên dừng bước, xoay người.

“Ngồi đi” Phương Tự chỉ chỉ mặt ghế, Du Lượng chỉ có thể đi trở về kéo xuống ngồi lại.

Phương Tự đem chuyện của tân sơ đoạn tái quan chiến phòng nói lại một lần, nhìn sư đệ mình trầm tư, lần cuối cùng đưa ra khuyên bảo:

“Thời Quang hiểu rõ em như vậy, làm bằng hữu cũng rất tốt, nhưng làm đối thủ, mỗi bước cờ đều bị đoán ra, vậy thì làm sao mà thắng? Thời Quang sao có thể bỏ qua kỳ đường của em, em vì chiến thắng nó nổ lực nhiều năm như vậy, vậy thì đến khi nào mới có thể hoàn thành được mong muốn đó đây”

Phương Tự thấy Du Lượng nhìn chằm chằm bàn cờ không nói, có điều cuối cùng cũng đã nghe vào, đứng lên vỗ vỗ vai cậu.

“Nói chung, em tự mình suy nghĩ đi”