Chử Doanh cùng Thời Quang đi ra ngoài, nhìn cậu không thành thật một bên, vừa đi vừa đá hòn đá nhỏ dưới chân, cảm thấy có chút bất đắc dĩ
[Tiểu Quang, hai người các em sao lại như vậy, không phải lúc nãy còn rất tốt sao? Chỉ vì ngần ấy chuyện nhỏ mà ầm ĩ lên?!]
“Anh nói như là lỗi của em vậy, rõ ràng là Du Lượng cậu ấy xem thường em!” Thời Quang vẫn có chút rầu rĩ không vui.
[Tiểu Quang à, em ấy không biết những phát triển của cờ vây sau này, đối với tân hạ pháp của em lòng sinh nghi ngờ cũng là bình thường].
Chử Doanh khuyên bảo Thời Quang, nhịn không được lại quấy nhiễu nghi vấn bấy lâu của anh.
[Tiểu Quang, lấy thực lực của em hẳn là có thể thắng được phần lớn chức nghiệp kỳ thủ, thế nhưng có phải em có chút nóng lòng sử dụng cẩu chiêu quá không?]
“Có sao?” Thời Quang bị nói tới dừng bước đứng ngẩn tại chỗ.
[Thời điểm định đoạn tái, thực lực chênh lệch quá lớn cho nên không cảm giác được, nhưng mà dạo gần đây khi cùng Hứa Hậu và Phương Tự chơi cờ luyện tập có chút quá nhiều lần.]
“Kỳ thật cũng không thể nói là sốt ruột, em chỉ là muốn mang những tân hạ pháp này càng nhanh thêm một chút phát triển ra ngoài” Thời Quang đột nhiên nhớ ra mình hình như chưa từng nói ý tưởng này cho Chử Doanh nghe.
[Hả? Nhất định phải như vậy sao?] Chử Doanh có chút không hiểu.
“Đương nhiên rồi, chuyện đánh bại alphago dựa vào hai chúng ta thôi thì không đủ? Chúng ta không chỉ tiến hành nghiên cứu những cẩu chiêu đó, mà còn phải dùng nó trong những trận tranh tài cao hơn trong thực tế, như vậy mới có thể kéo các kỳ thủ khác vào, mọi người cùng nhau học tập nghiên cứu, nâng cao thực lực nhân loại, chúng ta mới có phần thắng càng lớn hơn.”
Thời Quang dừng một chút, sắp xếp lại suy nghĩ của chính mình, nói tiếp:
“Đương nhiên, kỳ thật thỉnh thoảng em cũng có nghĩ đến, em trở lại lần nữa ngoại trừ bù đắp tiếc nối của mình, tìm cho anh một chấp niệm để lưu lại, cùng với trợ giúp Du Lượng, trợ giúp bằng hữu của mình thì còn có thể làm gì đây? Hiện tại rốt cuộc cũng rõ ràng, em còn có thể giúp cho tất cả các kỳ thủ càng nhanh chóng tiếp xúc được với tân thế giới, hơn nữa trước có thể trợ giúp các bằng hữu, sau lại cùng với Hồng Hà và Thẩm Nhất Lãng cố gắng tiến bộ, giúp đỡ bọn họ không phải như vậy rất tốt hay sao”
[Nhưng mà tiểu Quang, nếu như vậy em sẽ rất cực khổ~ hay là em đợi các tiểu bằng hữu đó trưởng thành đi.] Chử Doanh đau lòng nhìn đứa nhỏ của mình gánh trên vai quá nhiều áp lực cùng trách nhiệm.
“Cái này cũng không có việc gì khó, chúng ta chỉ cần làm tốt một việc là được rồi”
Thời Quang càng nói suy nghĩ càng rõ ràng:
“Chúng ta chỉ cần toàn thắng bước đi là được!”
[Hả?] Chử Doanh không nghĩ tới đáp án như vậy.
“Không nghĩ tới sao?”
Thời Quang đối với việc này tràn ngập tự tin.
“Em nói cho anh nghe, nghề nghiệp kỳ thủ là một đám người rất thông minh nhưng cũng cực kì danh lợi, phần lớn thời gian bọn họ muốn nói đến không phải là làm sao luyện kỳ, hay là quyết định nên lưu truyền hạ pháp gì, cũng không phải nghiên cứu tìm tìm tòi học hỏi, mà là người tài giỏi nhất đương thời, hạ pháp như thế nào. Trước khi Du Hiểu Dương lão sư đoạt được vô địch thế giới thì không phải chức vô địch thế giới đều bị người Hàn Quốc nắm trong tay không sao, hạ pháp cờ vây của bọn họ cũng từ đó có được tiếng nói. Chúng ta có bao nhiêu đứa trẻ là đánh kỳ phổ của bọn họ lớn lên? Thậm chí cuối cùng nghề nghiệp kỳ đàn lưu truyền cẩu chiêu không phải cũng bởi vì AI hạ như thế nào cũng đều thắng?”
[Em nói như vậy cũng có chút đạo lý] Chử Doanh gấp quạt lại có phần suy nghĩ.
“Đó là đương nhiên” Thời Quang ánh mắt sáng quắc nhìn Chử Doanh.
“Chúng ta đều biết alphago mạnh mẽ, cũng biết dù cố gắng thế nào vẫn sẽ có khả năng thất bại, thế nhưng là một kỳ thủ, lại một kỳ thủ tiếp bước nhau không ngừng vượt khó, tiếp tục thực hiện giấc mơ, vì vậy cho nên kỳ thần Chử Doanh, anh có nguyện ý đồng hành cùng em không?”
[Anh đồng ý! Đánh bại cẩu tiên sinh đã trở thành chấp niệm lưu lại duy nhất hiện giờ thay thế nước đi thần thánh của cả đời anh, anh đương nhiên muốn đồng hành cùng em rồi!]
Chử Doanh nhìn Thời Quang nở nụ cười.
[Thì ra khoảng Thời Quang này tiểu Quang vẫn luôn âm thầm nổ lực nha, như vậy anh vẫn nên mau chóng đuổi kịp mới được]
“Vậy anh phải nhanh lên một chút, em vẫn đang không ngừng tiến bộ, không có thời gian dừng lại đợi anh đâu”
Thời Quang thấy Chử Doanh đồng ý thì bắt đầu lảo đảo đi về phía trước, làm ra bộ dáng kiêu ngạo.
[Còn không muốn dừng lại chờ anh? Người nào đó gần nửa năm qua cũng không có chút tiến bộ nào, sợ là rất nhanh liền không Phải là đối thủ của anh đi] Chử Doanh đi theo phía sau cậu không chút yếu thế.
“Còn không phải là anh tha chân sau em? Mỗi lần tìm anh thảo luận cẩu chiêu anh đều ghét bỏ, nói em hạ không đúng!” Thời Quang lườm một cái, dừng bước lại suy nghĩ, nghiêng người sang nhìn Chử Doanh.
“Khoảng cách anh theo kịp em còn sớm lắm, hơn nữa, anh đánh cờ không phải là do em đặt ra sao, kỳ lộ của em không chỉ có của anh, của AI, mà còn bao gồm hết thảy biến hóa cờ vây trong vòng mười năm, em đem những thứ này đều thông hiểu mới trở thành em của hiện tại”
Thời Quang đột nhiên nhớ đến sự việc bọn họ tranh chấp trước khi Chử Doanh biến mất, vì vậy vừa như là đứa trẻ chờ khích lệ vừa như thể khoe khoang:
“Cho nên, Chử Doanh em muốn đem tất cả phát triển ra”
Chử Doanh mở to hai mắt nhìn Thời Quang ý cười cũng hiện lên.
[Anh hiểu rồi, hiện tại tiểu Quang đã rất lợi hại rồi, như vậy anh cũng phải cố gắng hơn!]
“Chỉ nói thôi có ít gì, không bằng hiện tại liền đến một ván! Đời trước em theo anh chấp bạch trước chấp hắc sau, bây giờ anh lại theo em hạ AI cờ vây đi, thế nào?” Thời Quang dọc theo đường đi vừa đi vừa nghĩ rốt cuộc cũng đến chỗ cần đến.
[Hạ thì được rồi, nhưng mà ở chỗ này không có cờ cũng không có quân làm sao hạ đây?] Chử Doanh nhìn chung quanh hơi nghi hoặc.
“Anh còn không hiểu? Cổ nhân từng nói lấy thiên địa làm bàn, sao trời làm quân, này.. Không phải có sẵn rồi sao?” Thời Quang đắc ý chạy đến quãng trường quen thuộc, đi mượn phấn từ người qua đường gạch vẽ bàn cờ.
“Thế nào?”
[ tiểu Quang em thật thông minh nha] Chử Doanh giơ hai tay lên.
“Em chính là đứa trẻ lanh lợi mà, hì hì hì, đến, đoán đi” Thời Quang giơ ra 3 ngón tay lại dùng bàn tay khác che lại không cho Chử Doanh thấy.
[Được, anh đoán.. Số chẵn]
“Sai rồi, là số lẻ” Thời Quang thật cao hứng chạy lên.
“Em trước tiên hạ.. Tinh vị, em cũng không sợ nói cho anh biết em ngũ tay sẽ hạ ra điểm ba ba”
[Em muốn hạ ba ba? Không sa! Anh cũng hạ ba ba]
Thời Quang rời đi một lát sau, phòng huấn luyện liền bắt đầu nghỉ ngơi, Thẩm Nhất Lãng xem đồng hồ lại nhìn Du Lượng bên cạnh có chút thất thần.
“Khóa sau chính là của Vương Xung, tiếp theo cứ để tôi lo liệu là được, cậu muốn đi tìm Thời Quang thì đi đi”
“Cậu ấy muốn ra ngoài chơi thì để cậu ấy chơi đi, cũng không phải là trẻ con không cần tôi tìm về.”
Du Lượng cau mày không hề bị lay động, trái lại gọi Thẩm Nhất Lãng.
“Chơi cờ không, định đoạn tái có chút vội vàng, vẫn luôn muốn tìm cậu thỉnh giáo một ván”
“Hả?” Thẩm Nhất Lãng có chút ngốc lăng, nhưng vẫn đồng ý, “nếu cậu không vội vậy thì cầu còn không được!”
Thời Quang cùng Chử Doanh đánh cờ đến thảo mãn, cũng đã đến thời điểm chuẩn bị phân thắng bại.
“Anh dám đề tử? Chờ đó! Em nhất định sẽ phản kích..”
Thời Quang chạy tới chạy lui một thân đầy mồ hôi, thuận tiện còn muốn đem áo lông ở trên người cởi ra ném một bên, thế nhưng mới vừa đem khóa dài kéo xuống liền bị đè vai lại.
“Cậu có biết mình dễ bị cảm hay không, trời mùa đông lại chạy thành một thân mồ hôi, còn muốn cởϊ qυầи áo?”
“Du Lượng!” Thời Quang thấy Du Lượng đang nhìn cậu, mặt đều trắng chỉ có thể oán giận Chử Doanh, “Chử Doanh, anh cũng không nhắc nhở em, vừa nãy dáng vẻ chơi cờ đều bị nhìn thấy hết rồi!”
[Anh cũng chăm chú chơi cờ nên không có nhìn thấy tiểu Lượng a!] Chử Doanh khóc không ra nước mắt.
Du Lượng xác thực là nhìn thấy Thời Quang một người một mình lầm bà lầm bầm chạy tới chạy lui chơi cờ, nhưng đáng tiếc đến quá trễ lại không nhìn ra cái gì, vừa nãy thấy Thời Quang liều lĩnh muốn cởϊ qυầи áo ra mới tiến lại ngăn cản. Cậu nhìn thấy Thời Quang lại lầm bầm cũng không nói tiếng nào, tức giận cởi khăn quàng cổ của mình choàng cho cậu
“Cậu không thể lại dày vò thân thể mình ở ngoài đây nữa, bây giờ theo tôi về phòng lại nói, có hiểu chưa?”
Thời Quang nhìn Du Lượng mím môi, lúng túng ồ, sau đó ngoan ngoãn đi theo.
Thời Quang trở về phòng cảm thấy lạnh, mồ hôi trên người có chút khó chịu liền suy nghĩ muốn đi tắm rửa, Du Lượng cũng không ngăn cậu, chỉ mở máy sưởi lên, mới để Thời Quang đi vào phòng tắm rửa thay quần áo.
Nghe tiếng nước ào ào vang lên lại nhớ đến người nào đó lần trước cũng như vậy, tắm rửa, ngày hôm sau liền phát sốt, nghĩ đến thôi cũng cảm thấy đau đầu, chỉ có thể chuẩn bị sớm chút.
Đợi Thời Quang tắm xong đẩy khăn mặt đi ra, liền phát hiện Du Lượng đang đứg trước bàn cầm một hộp thuốc.
“Không phải chứ Du Lượng, không cần thiết đâu, 999 cho cậu bao nhiêu tiền quảng cáo mà từ lúc nào cậu cũng mang theo thuốc bên người vậy?”
“Tôi vừa nãy ra ngoài mua” Du Lượng cảm giác trên đầu lại muốn nổi gân xanh, đưa chén nước đến trước mặt Thời Quang.
“Có cần thiết hay không trong lòng cậu còn không rõ, nhanh đem chén thuốc uống xuống chúng ta lại tiếp tục thảo luận điểm ba ba”
Thời Quang cầm lấy chén ngửi một cái mặt liền cau lên, đem chén thả lại trên bàn, nghĩ đến chuyện hồi sáng, nằm uỵch xuống giường tiếp tục giận dỗi.
“Thân thể của tôi tôi rất rõ ràng, không uống”
“Cậu rõ ràng cái gì, đã 3 lần rồi Thời Quang, tôi không muốn mỗi lần tỉnh dậy đều phát hiện bên người mình có một bệnh nhân!” Du Lượng nghe thái độ dửng dưng như không của Thời Quang rốt cuộc cũng không khống chế được lửa giận, bỏ quyển sách trong tay xuống, đứng lên nhìn Thời Quang.
[Tiểu Quang em đem dược uống không phải được rồi sao?] Chử Doanh bị tình huống trước mắt làm cho ngây người, anh cũng không phản ứng kịp hai người lại làm sao.
“Bệnh nhân thì sao, tôi cũng có muốn đâu!” Thời Quang một chút cũng không chịu yếu thế, từ trên giường đứng lên ôm thêm một cái gối, muốn mở cửa, không muốn uống thuốc nên dự định đánh cược một phen.
“Nếu cậu chán ghét tôi như vậy, vậy đừng ở chung nữa tôi đi tìm Thẩm Nhất Lãng.”
“Cậu đứng lại!”
Quả nhiên chưa đi được mấy bước liền bị Du Lượng gọi lại.
“Tôi biết cậu không nỡ mà..” Thời Quang cảm thấy mình đã thắng, nhịn không được đắc ý, kết quả nói chưa hết câu liền nghe Du Lượng bồi thêm một câu nữa:
“Tóc còn ướt, ra ngoài thì mang mũ vào”
“Du Lượng, cậu được lắm, cậu đừng mong tôi sẽ trở về!” sau đó kéo lấy cái nón trên kệ đội vào đẩy cửa mà đi.
Thời Quang ra khỏi cửa bị gió thổi một hơi, có chút hối hận, cũng không biết tại sao mình lại ôm theo cái gối, còn Chử Doanh một bên không ngừng nhắc nhở cậu phải uống thuốc. Thời Quang chỉ có thể nhắm mắt gõ cửa phòng Thẩm Nhất Lãng, cũng may trong thời gian nghỉ trưa nên Thẩm Nhất Lãng mới ở trong phòng, mở cửa ra nhìn Thời Quang ôm gối có chút nghi hoặc.
“Cậu vậy là..?”
“Khụ khụ khụ, là như vầy.” Thời Quang giả hắng giọng một cái.
“Em thấy Du Lượng không hợp mắt, muốn chen chúc cùng anh mấy ngày”
Thẩm Nhất Lãng nghe cậu nói vậy lộ ra vẻ mặt kỳ quái.
“Hai người các cậu sao lại.. Du Lượng vừa mới tìm qua tôi, cậu bây giờ đã đến thật..?”
Thời Quang trợn to đôi mắt.
“Cậu ấy tìm anh làm gì? A lãng hai chúng ta là anh em, anh sẽ không nghe lời cậu ta chứ? Em đã nói với anh đêm nay nhất định phải ở lại đây, nếu anh không chứa chấp, chẳng phải em sẽ lưu lạc đầu đường sao?”
“Này ngược lại cũng không phải”
Thẩm Nhất Lãng nổ lực khống chế biểu cảm của chính mình, chỉ chỉ hộp thuốc cảm 999 trên tủ giày.
“Cậu có thể ở lại, nhưng mà phải đem thuốc uống hết”.
Nói xong nhìn vẻ mặt không thể tin của Thời Quang bồi thêm một câu.
Cân nhắc đến dáng vẻ thi đấu trước đây của cậu, tôi cảm thấy cậu ấy nói rất đúng.
[Phốc~] Chử Doanh bên cạnh nhịn không được bật cười.
“Du Lượng!”
TBC.
***************