Như Ánh Trăng Rằm

Chương 6: Bạn bè.

Hai người im lặng bước ra cửa, đột nhiên tiếng còi xe vang lên thu hút sự chú ý của Tuyết Ly khiến cô đưa mắt nhìn qua. Cửa kính xe được hạ xuống, Đình Phong nhíu mày, đưa đôi mắt đánh giá về phía Gia Bảo, sau đó mới liếc về phía cô. Tuyết Ly giật mình, cảm giác chột dạ như thể bản thân làm gì đó sai trái bị người khác bắt gặp vậy. Cô vội vã rút tay ra về, liếc nhìn đôi mắt mở lớn của Gia Bảo một cái rồi vội vã cụp mi, chạy về phía xe, hơi cúi người nhìn vào trong.

- Sao anh lại ở đây?

- Anh nghe nói em tới chữa cháy cho chương trình. - Đình Phong nhìn bó hoa trong tay cô, mày lại nhíu sâu hơn. - Xếp vào cho đủ chỗ thôi mà sao còn nhận được hoa vậy?

Cô nên trả lời thế nào đây? Chính cô cũng không nghĩ rằng sự việc sẽ xảy ra theo hướng này.

Nhưng khi nhìn tới bó hoa, cô sực nhớ Gia Bảo còn đang đứng ở gần đó. Cô quay đầu lại nhìn anh, rồi lại quay về nhìn Đình Phong, nói nhỏ.

- Anh chờ em chút đã!

- Đi đi! - Đình Phong khoát tay, cầm máy tính bảng bên cạnh lên mở tài liệu ra đọc.

Tuyết Ly đi tới trước mặt Gia Bảo cười ngại ngùng.

- Xin lỗi, có lẽ hôm nay em không dùng bữa cùng anh được rồi.

- Đó là ai vậy? - Gia Bảo liếc chiếc xe ở phía sau cô, hỏi. Tuyết Ly hơi nghiêng đầu nhìn lại, nghĩ một lúc cuối cùng đành nói. - Người quen của em.

Rõ ràng cô không muốn nói cho anh biết người đó là ai, cái cách trả lời lấp lửng ấy khiến anh vô thức nhíu mày, trong ngực dấy lên một cảm giác khó chịu cùng cực. Nhưng anh biết mình không có tư cách chất vấn cô, cũng không có tư cách tỏ thái độ với cô. Vậy nên anh bỏ qua vấn đề ấy, giống như mình chỉ bâng quơ hỏi thôi vậy. Anh lấy điện thoại của mình ra rồi đưa đến trước mặt cô, mỉm cười.

- Cho anh số của em đi. - Thấy Tuyết Ly mở to mắt nhìn mình, Gia Bảo nghẹn họng, không biết nên nói tiếp thế nào. Cái ánh mắt của cô khiến anh có ảo giác rằng yêu cầu của mình rất vô lý vậy. Anh chỉ hỏi phương thức liên lạc của cô thôi mà, vì sao cô lại tỏ ra ngạc nhiên thế chứ?

Gia Bảo khẽ hắng giọng.

- Bạn bè lâu ngày mới gặp lại, xin số của nhau cũng rất bình thường mà, đúng không?

Bạn bè!

Tuyết Ly vỡ lẽ. Cô định đưa tay ra nhận lấy điện thoại của anh thì Đình Phong đột nhiên gọi lớn khiến động tác của cô chững lại trong không trung. Thấy cô quay đầu, Đình Phong lắc lắc điện thoại trong tay ra hiệu, cô hiểu ý đành thở dài.

- Xin lỗi! Bây giờ em còn có chút việc, để sau nhé! - Nói xong, cô chạy biến, mở cửa xe ngồi vào trong, hoàn toàn không hề nhận ra ánh mắt chứa đầy sự mất mát và hụt hẫng của Gia Bảo.

Xe lăn bánh ngay lúc Tuyết Ly vừa mới bước lên xe, cô vội vã thắt dây an toàn cẩn thận rồi hỏi anh.

- Chuyện gì vậy?

- Còn chuyện gì nữa? Biên tập viên của em không tìm được em nên nhắn cho anh chứ sao?

Nghe vậy, Tuyết Ly vội vã mở điện thoại ra nhìn, sau khi tắt chế độ máy bay, một loạt thông báo tin nhắn và cuộc gọi nhỡ ập đến khiến cô choáng váng. Nhưng rất nhanh, cô lấy lại bình tĩnh, mắt ngơ tai điếc coi như chẳng có chuyện gì xảy ra. Dù sao thì đây cũng không phải lần đầu tiên cô bị khủng bố như vậy, cũng không phải lần đầu cô dùng cách giả chết này. Từ những kinh nghiệm chạy bản thảo trước đây, cô rút ra kết luận rằng bây giờ tốt nhất mình không nên lên tiếng.

- Bản thảo của em vẫn chưa xong à?

- À thì... Em còn năm mươi nghìn chữ nữa mới xong.

- Vậy mà em còn dám chạy ra ngoài nhận show chữa cháy? - Đình Phong trợn mắt như không thể tin nổi. - Em cảm thấy em rất rảnh à?

- Biết làm sao được. - Tuyết Ly chẹp miệng, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa. - Nếu là người khác thì em cũng không quan tâm đâu, nhưng đó là chương trình đầu tiên của Hoa, em không làm ngơ được.

Đình Phong khẽ thở dài. Anh quá hiểu cô, vậy nên cũng không nói thêm gì nữa, chỉ bảo.

- Đừng quên tuần sau họp biên kịch đấy.

- Anh à! - Tuyết Ly ngán ngẩm, kéo dài giọng với vẻ không cam lòng. - Lần này em chỉ nhận làm trợ lý, anh có thể để đội biên kịch của anh viết xong kịch bản đã rồi bảo em đi họp không? Anh biết em không thích ngồi nghe cãi nhau mà!

- Mấy người đó giỏi, nhưng quá bảo thủ, ý tưởng cũng không nổi trội, không dám bước ra khỏi vùng an toàn. - Đình Phong đưa tay qua chọt lên trán cô. - Anh cần bộ não không bình thường này của em.

- Anh nói lại lần nữa đi. - Tuyết Ly lạnh mặt lấy điện thoại ra bấm ghi âm. - Anh nói xem anh làm đạo diễn bao nhiêu năm rồi, có đạo diễn nào lại chửi thẳng người khác như anh không? Em còn là em gái của anh đấy.

- Anh đang khen em mà. - Đình Phong mỉm cười liếc cô một cái. - Từ lâu anh đã rất thích cái bộ não khác người của em rồi, nếu không anh học cái chuyên ngành này làm gì? Em nói xem mấy ai có tài năng trời ban được như em chứ? Nói thật nếu không phải chúng ta đã thỏa thuận với nhau là không công khai quan hệ ở trong giới để tránh phiền phức thì em nghĩ anh chỉ để em làm trợ lý thôi sao?

- Em có cần anh đưa em vào nhóm của anh đâu, anh thấy em vẫn còn ít việc hả? - Vừa nói, Tuyết Ly vừa giơ chiếc điện thoại đang hiển thị cuộc gọi của biên tập viên lên cho anh xem, còn lườm anh một cái. Đình Phong chẹp miệng, không thèm đôi co với cô nữa. Một phần cũng là do anh hiểu cái miệng của em gái mình độc đến mức nào, cứ như dao vậy, cô mà cục lên là đâm thẳng tim người ta luôn. Cho nên tốt nhất anh không nên tìm đường chết làm gì.

Tuyết Ly cũng không bắt máy, lặng lẽ nhìn ra bên ngoài. Trong đầu cô bỗng xuất hiện hình ảnh của Gia Bảo đứng trước đài truyền hình.

Cô rời đi vội vã như vậy, đến cả một câu chào hỏi tử tế cũng không có, hẳn là anh sẽ nghĩ rằng cô rất bất lịch sự nhỉ? Dù gì thì trong những năm cấp ba, ấn tượng của cô đối với bạn học cũng không tốt chút nào, chắc là anh cũng nghĩ như vậy.

Nghĩ tới đây, Tuyết Ly không nhịn được thở dài, chán nản dựa vào cửa kính.

Đứng trước mặt anh, chẳng bao giờ cô có thể là chính mình cả. Thật đáng ghét!

Nhưng rất nhanh, deadline đè lên vai khiến Tuyết Ly không còn tâm trí suy nghĩ đến những chuyện khác nữa. Cô tắt máy, khóa trái cửa, đeo kính lên hoàn toàn tập trung vào công việc của mình. Ngón tay cô múa như bay trên bàn phím, từng chữ hiện ra theo từng dòng, từng trang, từ lúc một trăm chữ cho đến mười nghìn chữ, cô vẫn không dừng lại.

Tiếng gõ cửa vang lên, nhưng thấy cô không đáp lại cũng không thúc giục, lặng lẽ rời đi, dường như đã quá quen với tình cảnh này rồi.

Năm giờ sáng, sau khi soát lại bản thảo một lần cuối rồi bấm gửi cho biên tập viên, Tuyết Ly đổ gục xuống bàn, giấy tờ vương vãi cũng rơi khắp nơi, cả căn phòng trở nên hết sức lộn xộn. Nhưng cô chẳng còn tâm trí nào để ý tới những điều đó nữa, vì cô đã rơi vào giấc ngủ sâu sau một thời gian gần như thức trắng rồi.