“Đại Ni, Nhị Ni, cắt cỏ heo xong rồi đấy à.”
Bên bờ hồ rộng có một đám phụ nữ đang giặt quần áo, nhìn mấy chị em từ trên núi xuống, hiền lành mà chào hỏi, không ai là không biết mấy đứa con gái nhà họ Giang kia phải sống như thế nào, đều cùng một thôn với nhau, tuy rằng ngày thường cũng thích mấy chuyện đàm tiếu về nhà họ Giang, nhưng đáy lòng cũng vẫn có chút thương hại với mấy cô nhóc kia.
Giang Đại Ni mới cắt cỏ heo xong đi từ trên núi xuống, trên người mặc một bộ quần áo xám xịt, quần áo hơi lớn, mặc lên thân mình nhỏ gầy giống như khoác cái bao tải. Cái sọt phía sau gần như còn lớn hơn nửa người cô bé, dây thừng đeo bên lưng ghì sâu trên vai, trước ngực còn dùng mảnh vải buộc giữ một đứa nhỏ chừng hai tuổi, mái tóc khô vàng bện rối rủ xuống trước ngực, trên khuôn mặt nhỏ đen gầy thấm đầy mồ hôi.
Đứa trẻ hai tuổi đang là thời điểm hiếu động, vung tay vung chân lung tung ở trước ngực cô bé, ai nhìn thấy cũng hoảng hốt không thôi, sợ giây tiếp theo Giang Đại Ni sẽ ngã sấp mặt.
Cô bé con bên cạnh Giang Đại Ni là em gái Giang Nhị Ni, trên lưng cô nhóc cũng có một cái sọt to, không giống với dáng vẻ dịu ngoan thẹn thùng của Giang Đại Ni, cặp mắt kia của Giang Nhị Ni, có đôi nét bướng bỉnh khó thuần, trên khuôn mặt to bằng bàn tay, bởi vì từ lâu đã ăn không đủ no, xương gò má hơi nhô, đôi mắt lớn dọa người, tất cả những ai đã từng gặp cô nhóc, đều nói con bé này tương lai chắc chắn rất khó lường. Những lời này cũng không phải có nghĩa tốt, ngược lại còn mang theo ý hạ thấp, cô nhóc có chính kiến quá, không chịu nghe lời, tương lai có nhà nào sẽ cưới nó chứ.
Một tay Giang Nhị Ni dắt một cô nhóc ba bốn tuổi, là Tam Ni của nhà họ Giang, quần áo trên người cô bé đã sớm chất đầy mảnh vá, một tay được chị gái dắt, một tay ngậm ở trong miệng, ngon lành mà mυ'ŧ ngón tay, hồi nãy bọn họ phát hiện một bụi quả mọng ở trên núi, quả nhỏ đen đen ngọt ngọt chua chua, ăn khá ngon, đáng tiếc bụi quả mọng kia đã sớm bị bọn trẻ con lên núi phá mất, chỉ còn lại lác đác mấy quả.
Giang Đại Ni với Giang Nhị Ni không nỡ ăn, đem mấy quả dại kia cho Tam Ni với Tứ Ni nhỏ nhất, Tứ Ni còn nhỏ, chỉ hút ít nước quả ngọt ngào, còn lại Tam Ni ăn nhiều nhất, lúc này cô bé mυ'ŧ đầu ngón tay, đang nhấm nháp nốt mùi vị của mấy quả dại còn lưu lại trên ngón tay.
Giang Nhị Ni thấy em gái như vậy, có chút chua xót, rõ ràng điều kiện của nhà mình tốt nhất trong thôn, dựa vào đâu mà mấy chị em mình lại phải sống như vậy, hai đầu heo béo kia của nhà chú hai lại được ăn lương thực của nhà bọn họ. Còn tùy ý bắt nạt mấy chị em bọn họ. Chỉ bởi vì bọn họ là con gái sao?
Sớm muộn gì cô nhóc cũng sẽ chứng minh cho mọi người thấy, con gái cũng sẽ không thua kém hơn con trai.
Giang Đại Ni năm nay đã chín tuổi, ở nông thôn cũng coi như là nửa người lớn, bà nội Miêu Tam Phượng với mẹ Cố Đông Mai của cô bé bình thường phải bận rộn kiếm công điểm ở trong đội, việc trong nhà đều do một mình cô bé xử lý, sau khi cô bé hơi lớn chút, Miêu Tam Phượng còn mượn uy tín của ông lão nhà mình ở trong thôn, đã nhận việc cho heo ăn ở trong đội cho cô bé, tuy rằng tuổi không lớn, nhưng hằng ngày cũng có thể kiếm được ba công điểm.
Bây giờ mỗi đội sản xuất đều dùng thôn làm đơn vị, mỗi một xã viên đều cần tham gia lao động tập thể để kiếm công điểm, sức lao động nam trung bình được 10 công điểm, sức lao động nữ trung bình là 7 công điểm, Giang Đại Hải với vợ Cố Đông Mai là lực lượng chính của đội sản xuất, hai người ra sức làm việc, công điểm của bọn họ cũng khá cao, một ngày Giang Đại Hải có thể kiếm được mười một công điểm, Cố Đông Mai cũng có thể kiếm tám công điểm, ông cụ Giang Thành của nhà họ Giang bởi vì chân cẳng có thương tích, lại có trợ cấp của quân đội, cho nên không tham gia lao động, Miêu Tam Phượng tuy rằng đã có tuổi, nhưng mà năng nổ chịu làm, mỗi ngày cũng có thể kiếm được bảy công điểm.