Chỉ thấy lúc này hiệu trưởng đang vô cùng khoan thai tiến đến, trên tay cầm theo ly rượu lại trước mặt Chu Đồng, biểu hiện vẻ mặt thân thiện.
“Ngài chính là người phụ trách án kiện lần này Chu đội trưởng đi? Quả nhiên tư thế oai hùng bất phàm, tuấn tú tao nhã a! Tất cả nam sinh trường chúng tôi đều phải lấy Chu đội trưởng làm tấm gương chiếu rọi mục tiêu nỗ lực mới được!”
Phụt!
Tống Tư Âm vẫn âm thầm trốn trong góc nghe lén buồn cười song vẫn rất cố gắng dìm tiếng cười của bản thân xuống dưới, gương mặt nghẹn đo đỏ, vờ điềm nhiên quay sang quan sát phản ứng từ Chu Đồng.
Trái lại là Chu Đồng dường như đã sớm quen với cảnh tượng thế này, khóe miệng cô cong lên nụ cười công nghiệp, nhàn nhạt mở miệng.
“Cảm ơn hiệu trưởng, nhưng mà tôi là phụ nữ.”
“Nữ? Phụ nữ?” Hiệu trưởng xuýt chút nữa ngơ ngác tại chỗ, ánh mắt nhìn Chu Đồng hiện lên vẻ xấu hổ.
Đây suy cho cùng cũng là tình huống bất đắc dĩ.
Chu Đồng từ lâu đã dứt khoát cắt tóc ngắn, so với vài nam sinh khác ở ngoài còn có phần ngắn hơn.
Cộng thêm giọng nói hơi trầm thấp, thân người cao hơn 1m7, muốn người khác không hiểu lầm cũng khó.
Ngay cả Tống Tư Âm lần đầu tiên thấy Chu Đồng nếu không phải vì biết đối phương từng thổ lộ tình cảm với Hạ Lam cũng sẽ vô tình hiểu lầm, huống chi là hiệu trưởng a.
Tựa hồ để che dấu sự xấu hổ của chính mình, hiệu trưởng ho khan vài tiếng, gấp gáp điều chỉnh lời nói.
“Chuyện này Chu đội trưởng, thật ngại quá, tôi lớn tuổi, không theo kịp trào lưu của người trẻ tuổi các cô. Như vầy đi, tôi tự phạt chính mình một ly, mong thứ lỗi.”
Chu Đồng vốn dĩ cũng không tức giận, cô đã sớm quen thuộc với tình huống này, song vẫn phối hợp cầm lấy ly rượu đối hiệu trưởng uống cạn một ly.
Đang lúc Tống Tư Âm thầm tính toán trong lòng xem bản thân nên lấy lý do gì để trốn khỏi bàn tiệc, âm thanh ‘rầm’ to vang lên, cánh cửa bên ngoài đột ngột bị mở ra, viên cảnh sát vẻ mặt hớt hải chạy vào.
“Đội trưởng Chu, thành phố lại xảy ra án mạng, Cục trưởng chỉ đích dang cô phụ trách vụ án này, ngay bây giờ hãy lập tức đến kiểm tra hiện trường vụ án.”
Đáy mắt hiện lên mạt tinh quang, Chu Đồng lập tức tiến vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Cô nhanh chóng đội mũ, chỉnh trang lại cổ áo sau đó trịnh trọng khác thường mà mở miệng.
“Hiệu trưởng, hiệu phó, hiện giờ có án tử cần giải quyết, không thể ở lại cùng mọi người, thập phần xin lỗi.”
“Không sao, không sao. Có thể hiểu được mà, dù sao an toàn trong quần chúng nhân dân mới là quan trọng nhất, Chu đội trưởng cứ yên tâm rời đi.”
Được đồng ý, Chu Đồng hệt như ngựa đứt dây cương cất bước rời đi.
Nhưng mà vừa ra ngoài khoảng chừng hai bước cô lại vội vã quay trở lại bàn tiệc, vẻ mặt có phần ngượng ngùng.
“Các vị lãnh đạo, thật ngại quá, vị bạn học Tống này, tôi muốn đem theo. Trong đội gần đây có họa sư đâm đơn từ chức hiện giờ chúng tôi đang rất cần người, muốn mượn em ấy đến hỗ trợ điều tra. Được không?”
Lời này vừa nói ra ngay lập tức mọi người có mặt liền quay sang nhìn nhau.
Án tử lại phải đưa một sinh viên đến hiện trường rõ ràng không hợp lý cũng không đúng quy củ.
Tuy nhiên Chu Đồng chính là người giúp bọn họ phá vụ án ở trường, bên này có nhiều người không thể nào trực tiếp từ chối ý kiến của cô được.
Kết quả, các lãnh đạo đành đồng ý.
“Được, vậy cô cùng với bạn học Tống rời đi trước đi. Nhưng mong cô hãy nhớ cho kỹ, bạn học Tống hiện chỉ đơn thuần là sinh viên, ngàn vạn lần đừng khiến trò ấy nguy hiểm đến tính mạng, nghe chưa?”
Chu Đồng thoáng dựng thẳng eo, nghiêm túc và trịnh trọng đáp lời: “Được.”
Cứ như vậy, Chu Đồng mang theo Tống Tư Âm rời khỏi.
Ra khỏi khách sạn chẳng bao lâu, Chu Đồng đã lái chiếc ô tô con màu trắng của mình đến trước mặt Tống Tư Âm.
Tay nhẹ nhàng nắm lấy chốt cửa xe, Tống Tư Âm lại bất ngờ phát hiện cửa xe vẫn bị khóa.
Trong mắt cô hiện lên vẻ kinh ngạc liền mở miệng tò mò: “Chu đội trưởng, chị đây là?”
Tức giận mắt trợn trắng, Chu Đồng như suy tư gì đó rồi hướng Tống Tư Âm nhướng mày.
“Làm sao? Em sẽ không thật sự cho rằng tôi sẽ mang một sinh viên như em đến hiện trường vụ án chứ? Tôi chỉ là thấy em ở trên bàn ăn cũng nhàm chán giống như tôi, hơn nữa tâm tình cũng không mấy tốt nên mới tiện tay giúp thoát đi thôi.”
Câu nói này vô tình làm đáy lòng Tống Tư Âm khựng lại giây lát.
Chu Đồng ấy vậy mà lại chú ý đến cảm xúc của cô?
Tính ra kể từ lúc cô nhìn thấy Chu Đồng cho đến giờ đều là bộ dạng tùy tùy tiện tiện, tựa hồ mấy chuyện xảy ra xung quanh cũng chẳng ảnh hưởng đến người này.
Thật không nghĩ đến Chu đội trưởng còn có EQ cao thế a!
Khóe miệng cong lên nụ cười nhè nhẹ, Tống Tư Âm cười nói: “Cảm ơn Chu đội trưởng. Ý tốt của chị tôi xin nhận, lần sau có cơ hội sẽ mời chị đi ăn.”
Đôi mắt hơi hơi nheo lại, Chu Đồng dùng ánh mắt đánh giá nhìn chằm chằm Tống Tư Âm, khóe miệng cong lên nụ cười ý vị thâm trường.
“Đừng a, đừng có lần sau. Vừa vặn lúc này tôi có chuyện cần em hỗ trợ, bạn học Tống chắc là có thể thuận tay giúp nhỉ?”
Kỳ lạ, Tống Tư Âm có cảm giác bị săm soi, cô theo bản năng kéo ra khoảng cách giữa mình với người kia, nhìn qua bằng ánh mắt vô cùng cẩn thận.
“Không phải nói sẽ không dẫn tôi đến hiện trường vụ án hay sao? Tại sao bây giờ lại muốn tôi đi hỗ trợ?”
“Dù sao cũng không phải chuyện khó khăn, chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức mấy vẫn không muốn làm à?”
Chu Đồng từng bước ép sát, mặt Tống Tư Âm đầy vẻ bất đắc dĩ.
“Được, không thành vấn đề. Chỉ cần không quá đáng Chu đội trưởng muốn tôi giúp gì cũng được.”