Toàn bộ kí túc xá bị bộ dạng Tống Tư Âm dọa sợ đặc biệt là Điền Hiểu Manh.
“Âm Âm, máu trên mặt cậu là chuyện như thế nào? Có phải bị thương rồi không? Mau mau mau, đi lại đây, chúng tớ giúp cậu xử lí miệng vết thương!”
“Không có việc gì, máu này không phải của tớ.” Tẩy rửa vết máu trên mặt, Tống Tư Âm ngây ngây ngốc ngốc ngồi trên giường Điền Hiểu Manh cả người trở nên thất thần.
Bộ dạng thất hồn lạc phách đó khiến Điền Hiểu Manh chịu không cam.
“Tớ nói này... Âm Âm, gần đây cậu gặp phải chuyện gì? Lúc trước cậu đâu phải như thế này? Đây đâu phải là cậu đâu, tỉnh tỉnh lại!”
Liên tiếp mấy câu chất vấn làm Tống Tư Âm trố mắt, ngay sau đó khóe miệng giương lên mạt cười khổ, cả người trở nên bất đắc dĩ.
“Tớ không sao, chỉ là có một số việc suy nghĩ mãi chưa ra. Thật sự bế tắc không biết nên làm như thế nào, cả người hoang mang...”
Tuy rằng không biết Tống Tư Âm đã trải qua chuyện gì nhưng Điền Hiểu Manh có thể cảm nhận được cổ ưu thương từ chị em nhà mình.
Điền Hiểu Manh nắm lấy bả vai Tống Tư Âm, đem đối phương ngồi đối diện trực tiếp với mình, trịnh trọng mở miệng.
“Âm Âm, cậu có còn nhớ lúc trước khi cậu khảo nghệ hay không? Lúc ấy cậu cũng giống như bây giờ, mờ mịt, mất mát, vô định không tìm thấy phương hướng. Nhưng mà, sau cùng cậu bây giờ dường như trở thành người ưu tú nhất trong đám chúng ta, trở thành sinh viên có thiên phú trong mắt giáo sư.”
“Phải không?” Nụ cười chua xót trên môi càng thêm nồng đậm, Tống Tư Âm nghĩ rằng lời này là Điền Hiểu Manh đang an ủi mình.
“Tống Tư Âm, nhìn thẳng vào mắt tớ!” Điền Hiểu Manh cưỡng bách đối phương ngẩng đầu lên.
Gằng từng chữ mở miệng nhấn mạnh: “Tớ không phải đang an ủi cậu, không phải nói lời hay để chọc cậu vui vẻ. Tớ chỉ muốn nhấn mạnh với cậu một việc, thời điểm cậu rơi vào mê mang không rõ, chẳng cần quá lo lắng nên làm ra sao, cứ nghe theo tim mình là được.”
Trong mắt hiện lên tia mờ mịt, khoảng thời gian vô định hướng nghiệp lúc còn học cao trung từng chút từng chút hiện lên nơi trí nhớ.
Lúc đó cô đã nghĩ gì nhỉ?
Chẳng biết liệu vẽ tranh sẽ có tiền đồ hay không, chẳng biết mình phải cố gắng lên bao nhiêu bước, càng không biết rốt cuộc bản thân có thích hợp để vẽ...
Khoảng chốc, một cổ nước ấm nóng lặng lẽ dâng trong đầu, ánh mắt Tống Tư Âm bừng sáng, giống như đệ tử giác ngộ dưới chân Phật.
Cô dứt khoát đứng thẳng dậy mặt đầy hứng khởi ôm chầm lấy Điền Hiểu Manh: “Manh Manh, cảm ơn cậu, tớ đã nghĩ thông suốt rồi! Cảm ơn nhiều nha!”
Nói xong, Tống Tư Âm vội vã chạy khỏi kí túc xá.
Điều cô muốn là gì? Rất đơn giản, cô muốn ở bên cạnh người kia, người đó rất tốt.
Muốn giúp đỡ, hỗ trợ mọi thứ mà mình có cho người đó. Chỉ thế thôi!
...
“Đội trưởng Chu, thật ngại quá, mạo muội quấy rầy một chút. Xin hỏi chị ấy hiện tại đang ở bệnh viện nào?”
Lời còn chưa nói xong, Tống Tư Âm đột nhiên im bặt.
Vốn là, giờ phút này Hạ Lam đang ngồi ngay kế bên Chu Đồng, trong miệng ngậm khối băng gạc, tay trái cầm chai cồn vừa mới mở, đang chuẩn bị dùng nó đổ trực tiếp lên miệng vết thương còn đang chảy máu đầm đìa.
Chưa hết đâu, không biết Chu Đồng từ nơi nào tìm được cái nghế nhỏ ngồi sang bên dưới, một tay cầm nhíp một tay cầm kim.
Căn phòng nhỏ nghiễm nhiên trở thành phòng giải phẩu nhỏ giản dị.
“Chị, Chu đội trưởng. Hai người tột cùng là đang làm cái gì vậy?” Kinh ngạc qua đi, thứ còn sót lại chính là sự phẫn nộ.
Tống Tư Âm nhịn không được mở miệng trách cứ Hạ Lam cùng Chu Đồng: "Biết này là văn phòng, dòng người qua lại dày đặc, trong không khí còn có vô số vi khẩn và bụi bặm làm sao có thể ở chỗ này sát trùng vết thương? Hơn nữa, vết thương của chị nằm ở tay phải, chẳng lẽ chị dự định dùng tay trái của mình đâm kim xuống à? Không được! Tuyệt đối không được!”
Tràng dài tiếng bước chân vang lên, Tống Tư Âm tiến lại đoạt lấy lọ cồn khử khuẩn trên tay Hạ Lam, cẩn thận thấm vào tăm bông, nhẹ nhàng cẩn thận xoa xoa vành vết thương.
Sạu vài thao tác như nước chảy mây trôi, một bàn tay bánh chưng như mong đợi xuất hiện trên người Hạ Lam.
Toàn bộ quá trình Hạ Lam không nói một câu, làm cho Chu Đồng bên kia rơi vào phẫn uất.
Cái con người kia! Khí phách giáo huấn tôi lúc nãy đâu? Tính tình hống hách lúc nãy trên xe đâu?
Toàn bộ mất sạch đúng không?
Hóa ra chỉ cho một người mắng thôi, đúng không?
Meme ác quỷ trên đầu Chu Đồng liên tục chất vấn, giống như người bị thương thực chất mới là cô.
Bên kia, Tống Tư Âm vô cùng hài lòng ngắm nghía kiệt tác của mình, hơi hơi gật đầu. Sau đó lập tức bắt lấy cánh tay lành lặn của Hạ Lam, lôi người ra khỏi Cục cảnh sát.
Cô vừa kéo vừa mở miệng nói: “Chị... Lúc đó chị rõ ràng đã đồng ý với em rằng sẽ đi đến bệnh viện, tại sao chị có thể tùy tùy tiện tiện ở đây tự giải quyết nó? Vạn nhất miệng vết thương bị nhiễm trùng thì phải làm sao bây giờ?”
Ngay từ đầu, Hạ Lam không nói một câu, chờ đến khi hai người đã đến trước cửa Cục cảnh sát nơi không còn một bóng người mới đột ngột dùng lực, trực tiếp hất tay Tống Tư Âm ra.
“Tôi nói không cần đi bệnh viện.”
Thái độ lạnh nhạt quật cường khiến Tống Tư Âm vô cùng bất lực. Cố tình, cô chẳng biết nên làm sao trong tình huống này.
“Đi! Nhất thiết phải đi! Nếu chị đã xem em là bạn bè thì nhất định phải cùng em đến bệnh viện. Nghe chưa?”
Tống Tư Âm vốn tưởng rằng, một khi cô nói câu này, Hạ Lam nhất định sẽ dao động.
Ai ngờ, Hạ Lam chỉ cong môi vẽ ra nụ cười nhạt, nhướng mày, có chút châm chọc mở miệng: “Em là bạn bè của tôi, nhưng mà bạn bè chỉ có quyền đề nghị, không có quyền quyết định thay.”
“Vậy, ai mới có quyền quyết định thay?”
“Bạn gái tôi.”
Lời này vừa nói ra, Tống Tư Âm lập tức á khẩu không trả lời được tận nửa ngày.