Trương Giang liếc nhìn Tào Quang và tiến lại gần anh ta, như đoán được chuyện gì đó, mắt lấp lánh cười nói: “Vì quan tâm em nên anh Tào đã đặc biệt thuê riêng một chiếc xe mà chỉ có bốn người chúng ta đi thôi, anh ấy rất tốt với em.”
Khương Duệ: “?”
Cô giảm âm lượng, trong lòng cảm thấy hoài nghi nói: “Nhưng mà, loại xe buýt nông thôn này không phải được quy định là chỉ chở khách theo giờ sao, có thể thuê được sao?”
Lúc này, Tưởng Xuân Linh ở phía trước lên tiếng: “Điều này còn phải nhờ vào mối quan hệ của Trương Giang, anh ấy là người địa phương nên chuyện này mới có thể giải quyết chỉ trong một câu nói.”
Trương Giang tỏ ra tự mãn, còn Tào Quang cũng khẽ nhếch miệng.
Khương Duệ ngơ ngác hai ba giây, sau đó dựa theo tính cách của nguyên chủ*, cô dịu dàng hỏi: “Trương Giang, làng của anh có ao cá không, tiền thuê bao nhiêu?”
*nguyên chủ: chủ sở hữu ban đầu (ý chỉ chủ của cơ thể mà nhân vật chính xuyên vào).
Trương Giang có hơi cân nhắc và nói rằng có một ao cá khá lớn, nhưng anh ta không biết giá thuê bao nhiêu, dù sao đó là của người họ hàng anh ta.
Nghe có vẻ như đang khoe khoang vậy.
Khương Duệ cũng không quan tâm anh ta có phóng đại hay không, cô chuyển sự chú ý của câu chuyện đến ao cá để không bị hỏi về chuyện ác mộng, nhưng tình huống hiện tại này mới thực sự là ác mộng.
Trong thẻ của nguyên chủ chỉ có hai trăm hai mươi đồng, cha mẹ nguyên chủ đã xui xẻo lại còn vô dụng, công việc làm thường ngày cũng để mất, còn không nhận được trợ giúp từ chính sách xóa đói giảm nghèo. Sau này cô sẽ phải sống như thế nào đây?
Tài sản riêng của cô rõ ràng có hơn một trăm triệu tệ, vậy mà đến đây lại phải gánh chịu tội danh này.
Chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Ầm!
Một tiếng như pháp nổ bất ngờ vang lên, toàn bộ chiếc xe buýt trượt về một hướng, một đầu xe sắp văng ra khỏi đường lái và trượt về phía thung lũng. Chiếc xe rung chuyển dữ dội, cơ thể mọi người lắc lư đập vào cửa sổ và ghế ngồi, ai cũng hoảng sợ. Phía trước, người tài xế sợ hãi giữ chặt lấy tay lái, chiếc xe ghìm lại trước khi đâm sầm vào vách núi bên kia!
“A!” Ai đó hét lên.
Sau một tiếng ma sát chói tai, chiếc xe buýt dừng lại ở ngay phút cuối.
Xe dừng ngay trước vách núi.
Trong hai ba giây đó, mọi người đều toát mồ hôi lạnh.
Bên cạnh đường núi, mấy cây thanh mai màu đỏ tím rũ xuống, nhưng lúc này chẳng còn ai có tâm trạng để ý tới.
Sau khi xuống xe, tài xế nói rằng xe đã bị xẹp lốp, may mắn là anh ta vẫn còn một chiếc lốp dự phòng ở trong cốp.
Trong khi người tài xế thay lốp xe thì bốn người bọn họ xuống xe và ngồi bên cạnh đường để hồi phục tâm trạng.
Khương Duệ phớt lờ Tào Quang, ba người bọn họ ngồi xổm trên mặt đất, trong lòng vẫn còn sợ hãi, cực kỳ nghi ngờ mà nhìn chằm chằm vào chiếc lốp xe đã được thay.
Trên đó có một chiếc đinh bấm lớn dài 18mm, chính nó đã chọc thủng lốp xe.