Gặp Dữ (Vô Hạn Lưu)

Chương 17.1

Không thấy cô gái này rất thông minh sao, vừa ăn ngay nói thật, vừa biết cách dẫn dắt mối nguy sang hướng khác, còn có thể tìm được câu trả lời chính xác.

Quay về với Lý Tranh đang nhìn chằm chằm vào Khương Duệ, hắn ta đi tới, một người xưa nay vốn luôn quý trọng mạng sống như Khương Duệ giờ chỉ có thể run rẩy, nhất là khi cô còn cảm nhận được sự nghi ngờ và sát ý của Lý Tranh đối với mình.

Đã bắt đến đây, làm gì có khả năng buông tha?

Hắn ta muốn gϊếŧ cô.

Khương Duệ nhìn thấy cổ tay đang cầm búa của người này hơi nhấc lên, đỉnh đầu còn đang tung tóe tia lửa điện.

Ở đây không có dấu vết thi thể của Trần Tuệ, khối lượng thi thể trên cơ bản đều là của Tôn Thắng, đánh giá mức độ đói khát của những con chó ở đây, miễn là thi thể của một người trưởng thành như Trần Tuệ mất tích ở đây bảy ngày, thì nhất định sẽ bị cấu xé chia nhau ra ăn, vậy thì bọn chúng sẽ không thể đói đến mức này, vậy là ít nhất đã có thể chứng minh thi thể của Trần Tuệ không có ở đây.

Tại sao?

Đã có cách xử lý thi thể như vậy, không lý nào còn giấu thi thể ở chỗ khác? Hay là người vẫn chưa chết, chỉ bị nhốt ở một nơi nào đó?

Bên cạnh đó Khương Duệ cũng mơ hồ cảm thấy trong câu chuyện “nɠɵạı ŧìиɧ” này, dường như Lý Tranh không hận Tôn Thắng và Trần Tuệ với mức độ ngang nhau, hắn ta đã cố tình cắt bỏ bộ phận riêng tư của Tôn Thắng, còn giẫm dưới gót giày, ý nhắm vào Tôn Thắng là rất mạnh.

Nhiều năm không có con, bạo lực gia đình, nɠɵạı ŧìиɧ, rõ ràng là cơ thể khỏe mạnh nhưng lại thường xuyên ra vào bệnh viện...

Chẳng lẽ khả năng sinh lý hoặc chức năng sinh sản của hắn ta có vấn đề?

Nếu vậy thì đây có thể là cơ hội của cô.

Thật ra cảm xúc của Lý Tranh rất bất ổn, có cảm giác như đang ngụy trang thành kẻ hai mặt u ám, nhưng có lẽ bản thân hắn ta cũng cho rằng mình chỉ có một mặt thâm tình, cho nên mới dốc sức bày trí đồ đạc trong nhà như vậy.

Tục ngữ có câu, kẻ lỗ mãng giả làm người có học, lâu dần lúc uống trà cũng sẽ muốn dùng đũa.

Bởi vì thiếu cái gì thì sẽ muốn khoe ra cái đó.

Nếu Lý Tranh đúng như cô đoán, vậy thì trong thâm tâm hắn ta nhất định có một sự chột dạ không thể nói với Trần Tuệ, điều này không ngăn cản được hắn ta bạo lực gia đình, cũng không ngăn cản được hắn ta làm điều ác, càng không ngăn cản được hắn ta tha thứ cho bản thân mình.

Hơn nữa, người này có quan hệ rất tốt với các chị và những người thân khác của mình, cũng không sống trong một môi trường hoàn toàn không tốt về mặt tình cảm, lẽ ra hắn ta phải có khát vọng hơn cho tương lai.

Bản tính con người vốn phức tạp.

Trong đầu Khương Duệ lóe lên một suy nghĩ, cô nhích cơ thể về phía sau, nhưng lại cố tình ngẩng đầu nhìn Lý Tranh, khuôn mặt và ánh mắt cố tỏ ra vẻ vừa yếu đuối vừa đau khổ, giống như một chú thỏ con đáng thương.

Cô đang đóng giả dáng vẻ và thái độ thường ngày của Trần Tuệ.

Lý Tranh vốn định dùng một búa kết thúc mối tai họa ngầm này thì đột nhiên thấy hơi sững sốt, tay cầm búa đang giơ lên

cũng cứng đờ.

Hai tay bị trói sau lưng của Khương Duệ đang đổ mồ hôi, cảm giác sợ hãi và kinh hoàng là thật, nhưng cô cũng biết mình quyết phải đánh đến cùng.

Đánh cược rằng trạng thái tinh thần của Lý Tranh lúc này đang không ổn định, đánh cược rằng nội tâm hắn ta đang do dự.

Chỉ trong vài giây, một giọt nước mưa sẽ không kịp làm ướt cả tờ giấy trắng.

"Xoẹt" một tiếng, miếng băng dính trên miệng Khương Duệ bị xé ra, Lý Tranh thô lỗ bóp cằm cô, hung ác nói: “Cô nhìn thấy tôi ở chỗ cây Dương Mai sao? Nếu không thì sao lại nghi ngờ tôi?”

Lúc này mà phủ nhận hoàn toàn cũng chẳng có ích gì, rất dễ tạo cho hắn ta cảm giác bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ, chọc cho hắn ta tức giận.

Khóe miệng Khương Duệ đau rát, nhưng nhìn cây búa đang kề vào cổ mình, toàn thân cô run rẩy, nói: “Tôi, tôi, tôi đến nhà anh... Tôi chỉ cảm thấy tình cảm giữa anh với chị dâu rất tốt, chị ta cũng rất thương anh, chăm sóc cho anh và gia đình anh rất chu đáo, còn cái người tên Tôn gì đó chẳng phải chỉ là một tên lưu manh có tí tiền dơ bẩn thôi sao? Một người có tính cách như chị dâu làm sao có thể thích anh ta được, huống chi là bỏ trốn theo anh ta, cuộc sống của chị ấy cũng đâu có khổ cực gì.”

Khẳng định giá trị của hắn ta, giải tỏa cơn tức giận và cảm giác tủi hổ vì bị phản bội của hắn ta, đồng thời chê bai người đàn ông khác, nhất là phải nhắm vào thứ hắn ta để ý nhất - tiền.

Tốt nhất là đảo ngược câu chuyện nɠɵạı ŧìиɧ này lại.

Con người một khi đã có được danh dự thì sẽ không mù quáng bộc lộ bản tính hung ác của mình.

Khương Duệ cảm nhận được mấy ngón tay bóp cằm cô đang bắt đầu siết chặt, không biết người này có còn ý định gϊếŧ người nữa hay không, chút nữa thôi là cô đã nói không nên lời, nhưng vẫn cố mở miệng: “Vả, vả lại... chiếc áo khoác ngoài chị ta may có mấy mũi khâu không đúng, có lẽ chị ta đã gặp phải chuyện xấu, trong lòng khó chịu... Anh, anh này, Tôn Thắng kia chắc là người xấu nhỉ, có phải anh ta đã ức hϊếp chị dâu hay không? Vì vậy cho nên anh mới gϊếŧ anh ta? Nếu không thì anh cần gì phải gánh một mối nguy hiểm lớn như vậy cho chị dâu chứ? Này là gϊếŧ người đó! Có người đàn ông nào lại làm chuyện lớn như vậy cho vợ mình chứ?”

Giải thích hợp lý về hành vi gϊếŧ người của hắn ta, gở tội cho hắn ta, biến việc làm của hắn ta trở nên cao thượng.

Đàn ông, trả thù cho vợ mình là việc làm khí phách biết bao!

“Áo khoác ngoài?” Lý Tranh bị dời sự chú ý đi, hơi thả lỏng.

Trên má Khương Duệ còn hằn lại hai vết đỏ, quai hàm rất đau, cô run rẩy nói: “Là chiếc áo khoác chị ta tự may thủ công ấy, trước đây chị ta hiền lành giỏi giang thế, chắc chắn sẽ không mắc sai lầm gì, nhưng chiếc áo khoác dài kia lại khâu sai, anh hiểu chị dâu nhất mà, anh cảm thấy chuyện này là bình thường sao? Tóm lại là chị ta không bỏ trốn với Tôn Thắng đâu.”

Việc bỏ trốn là do Lý Tranh bịa đặt để ngụy trang, chắc chắn bản thân hắn ta biết rõ. Sự khác thường của Trần Tuệ có lẽ là có nguyên nhân khác.

Khương Duệ mặc kệ đó có là nguyên nhân gì, lúc này cô phải đổ tội lên đầu Tôn Thắng, dù sao thì người cũng đã chết, vì tự vệ nên cô phải bất chấp.

Lý Tranh quả thực có nghĩ đến áo khoác ngoài, nhưng hắn ta không hiểu lắm, hắn ta chỉ cảm thấy cô học trò nhỏ này không có gan nói dối, sâu trong lòng hắn ta cũng mơ hồ nhớ lại sự khác thường của Trần Tuệ mấy ngày đó.

Áo khoác ngoài chỉ là một cái cớ.

Ký ức quay về làm cho sắc mặt hắn ta hơi thay đổi... Khương Duệ thông qua quan sát vẻ mặt của hắn ta mà phát hiện điều gì đó, cô có chút kinh ngạc, nghĩ thầm, khó trách trước kia Trần Tuệ lại có chút kỳ lạ?

Có điều đây là một chuyện tốt.

Khương Duệ cảm thấy mừng rỡ, cô muốn tận lực kéo dài thêm nhiều thời gian, kéo đến khi cha mẹ Trương thấy mưa to như thác đổ sẽ lo lắng cho con trai rồi chạy đến tìm người, nhưng tốt nhất vẫn là cảnh sát đến.

Nhưng... Khương Duệ nhìn vào thái độ của Lý Tranh đối với mình, sự nghi ngờ của người này đối với cô không đơn giản chỉ bắt nguồn bằng một câu nói của Tưởng Xuân Linh.

Rừng Dương Mai.

Vậy là khi đó quả nhiên hắn ta đang ở trong rừng.

Khương Duệ nghĩ đến cuốn tiểu thuyết trinh thám hình sự trên bàn trong phòng ngủ của đối phương, chợt nhận ra dấu vết trên cây Dương Mai có thể đã được người này xử lý xong.

Tiêu rồi!