Gặp Dữ (Vô Hạn Lưu)

Chương 16.1

Sau khi nghe Lưu Đoan báo lại, Lão Lâm đành chấp nhận đi xuống cánh rừng. Với kinh nghiệm và sự nhạy bén của mình, ông ta tìm được nhánh cây to bằng ngón út được chôn ở bên cạnh chiếc bật lửa.

“Thứ này đã bị tước rồi, chắc hẳn hung thủ đã trực tiếp sử dụng nó như một vũ khí, đâm vào tim hoặc cổ họng là có thể mất mạng ngay lập tức, nó cũng có thể che giấu sự tồn tại của hung khí, tuy nhiên hung thủ vẫn rất cẩn thận, còn chú ý lau sạch vết máu.”

Lão Lâm vừa mở máy ghi âm mang theo bên người ra, đồng thời lấy một chiếc khăn tay ra, nhúng một chút nước để làm ướt, rồi sau không ngừng cọ xát ở phần giữa đầu nhọn và vỏ cây. Một lát sau, ông buông ngón tay ra, trên chiếc khăn tay tuyết trắng không chỉ có những mảng màu xanh lục của vỏ cây, ngoài ra còn rải rác màu đỏ của máu.

Hai thầy trò liếc nhau.

Thật sự có máu, máu thấm vào bên trong phần vỏ cây phía dưới vẫn chưa bị tước bỏ.

Hai người nhanh chóng đi xuống. lại tìm được dấu vết kéo lê.

“Có túi, kéo thi thể đi xuống, còn bẻ gãy không ít nhánh cây... Người này cẩn thận thì có cẩn thận nhưng lại không có sự may mắn. Người bị hại rơi vào trong rừng, nơi này tối tăm, có quá nhiều dấu vết, khó có thể dọn dẹp sạch sẽ, thi thể cũng không dễ di chuyển cho nên hắn chỉ có thể xử lý đám cây dương mai ở phía trên, cản trở quá trình điều tra của chúng ta.”

Lão Lâm đi xuống dưới, chẳng mấy chốc đã đi ra khỏi rừng dương mai, nhìn thấy được con đường xi măng, cũng thấy được con đường chạy dài đến lưng núi cùng với hướng xe chạy ra đường quốc lộ ở một bên khác.

Ông nhìn xung quanh, nhanh chóng xác định được ngọn núi kia.

Rừng dương mai có chủ, vào đợt dương mai chín sẽ có người ra vào hái quả, tất nhiên sẽ không có cách nào có thể giữ lại thi thể ở đây, mà con đường này lại đi vòng qua thôn, thẳng lên trên núi sâu. Không thể nghi ngờ gì nữa, đó là nơi thích hợp để xử lý thi thể.

Hiện tại lại có vấn đề khác, chắc chắn là có người bị hại nhưng vẫn chưa thể xác định hung thủ là ai.

“Để tôi gọi điện thoại cho Khương Duệ, xem cô ấy có an toàn hay không, sợ là cô ấy còn không biết rất có thể tên hung thủ kia đã theo dõi cô ấy.”

Bọn họ cũng không biết hung thủ có nhìn thấy Khương Duệ hay không nhưng hầu hết mọi hung thủ trong mọi vụ án, trên cơ bản phần lớn bọn chúng sẽ muốn gϊếŧ chết những nhân chứng đã nhìn thấy bọn họ ra tay, hơn nữa còn có khả năng đã nhận diện được bọn họ.

Sau khi quay lại đường lái xe, cả người hai thầy trò toàn là nước bùn, vô cùng chật vật nhưng Lão Lâm lại rất vội vàng, không thèm để ý đến mấy cái này, vừa lên xe đã gọi điện liên hệ với người ta.

Kết quả xe còn chưa khởi động, bệnh viện đã gọi điện thoại tới.

Lý Tranh không tới khám bệnh.

Đặc biệt kẻ này đang bị tình nghi là người gây án!

Giờ phút này, Lưu Đoan gọi điện thoại cho Khương Duệ lại phát hiện thông báo tắt máy hiện lên liên tục.

Sắc mặt của cả hai người đều trở nên vô cùng khó coi.

Lưu Đoan lập tức khởi động xe, chạy thẳng về phía thôn Tiều Diệp, Lão Lâm báo cáo lại tình hình với phía đồn cảnh sát, đồng thời nhờ đồng nghiệp bên đồn cảnh sát điều tra thông tin về bạn học của Khương Duệ tên là Trương Giang bên đại học Đông Lâm, sau đó nắm được thông tin liên lạc của cha mẹ Trương...

Cảm ơn thượng đế, Khương Duệ là người cẩn thận, ngoài việc báo án kỹ càng còn cung cấp thêm thông tin của mấy người bạn học bên cạnh mình, bằng không sẽ chậm trễ rất nhiều thời gian.

“Đúng là cẩn thận nhưng số phận không may, tất cả những gì cô ấy đề phòng đều đã dùng tới, bây giờ di động của bốn bạn học sinh đều không liên lạc được, trong tình huống bình thường thì xác suất cả bốn người đều tắt máy tương đương bằng 0.”

Lão Lâm lần lượt liên hệ cho từng người, kết quả toàn bộ đều mất liên lạc, người trẻ tuổi thời này có mấy ai sẽ để điện thoại tắt máy?

Lại còn tắt máy cùng một lúc, vậy chỉ có thể chứng minh rằng bọn họ đã xảy ra chuyện.

Lưu Đoan: “...”

Người bình thường mấy ai có thể nhìn thấy vụ án gϊếŧ người, còn đúng lúc bị hung thủ nhìn thấy.

Khương Duệ này dù đã cẩn thận, đề phòng bản thân sẽ gặp phải chuyện này nhưng kết quả cuối cùng vẫn đυ.ng phải.

Nói xem có tức hay không?

Còn may hiện tại bọn họ cũng chỉ cách thôn vài phút đi xe.

Vốn đang định sau khi vào thôn sẽ tới quan sát tình hình nhà Lý Tranh, bây giờ lại biên thành mặc kệ vụ án diễn ra như thế nào, phải tìm thấy bốn người Khương Duệ đang mất liên lạc trước.

Lưu Đoan đang định gọi bên phía Ủy ban Thôn và nhà họ Trương kia tổ chức gọi người tập trung đi tìm kiếm bốn người đó, cũng muốn bảo đảm sự an toàn cho bên ta.

“Có khi đã không còn kịp nữa rồi, tốt nhất nên tập trung đi tìm một lúc, bằng không kéo dài quá nhiều thời gian cũng sẽ dễ khiến cho hung thủ chú ý.”

Lão Lâm bỗng nhiên lên tiếng, chỉ thấy trong ông đang nhìn chiếc bật lửa cầm trong tay rồi nói: “Thứ đồ chơi này cũng phải mấy trăm, Lý Tranh không mua nổi, cho nên người xảy ra chuyện hẳn là Tôn Thắng, điều kiện kinh tế của hắn khá tốt. Nếu là vậy, Lý tranh chắc chắn đã có ý định mưu sát Trần Tuệ và Tôn Thắng, sau đó ngụy trang thành hiện trường hai người nɠɵạı ŧìиɧ mất tích. Điều này chứng tỏ hắn cũng không muốn để bản thân bị bại lộ, cho nên theo lý thuyết, dù cho hắn hoài nghi Khương Duệ đã nhìn thấy, chỉ cần Khương Duệ không ra làm chứng, hắn không nhất thiết phải hại luôn cả bốn người để gây ra động tĩnh lớn như vậy, đến lúc đó chuyện này bung bét, cảnh sát khởi tố vụ án, lại có thêm chuyện của Trần Tuệ sự, hắn rất dễ bị bại lộ, kim trong bọc cũng có ngày lòi ra. Vậy thì việc hắn xóa dấu vết trong rừng dương mai cũng sẽ trở nên vô nghĩa, tôi nghĩ hắn có hành động như vậy, nhất định là vì trong quãng thời gian ngắn ngủi mấy giờ đồng hồ gần đây đã gặp phải chuyện ngoài ý muốn mà hắn không thể đoán trước, khiến hắn không thể không xuống tay với bốn người Khương Duệ, có phải bốn người kia nướng BBQ ở khe nước ở ngọn núi theo hướng đường xe con chạy, gần rừng dương mai hay không?”

Lão Lâm vừa cân nhắc vừa liên hệ với người địa phương ở thôn Tiều Diệp

Lão Lâm nhanh chóng xác nhận được việc này từ chỗ chủ tịch Ủy ban Thôn.

Lão Lâm rất quyết đoán, bảo Lưu Đoan lái xe chạy thẳng về hướng khe nước bên kia, cũng yêu cầu Ủy ban Thôn tổ chức nhân sự chuẩn bị phòng bị bảo vệ, sau đó chạy thẳng về phái khe nước... Chờ bọn họ tới sẽ cùng nhau vào núi.

Thật ra bình thường sẽ không nhờ tới người dân trong thôn, dù sao cũng sợ người dân trong thôn gặp phải hung thủ rồi bị hại nhưng hiện tại thời gian quá cấp bách, bốn mạng sống đang bị đe dọa, bên phía bọn họ chỉ có hai người, chi viện bên đồn cảnh sát tới không kịp, lỡ như bởi vì thời gian bị trì hoãn mà dẫn tới việc bốn người kia bị gϊếŧ chết, lúc đó sẽ lớn chuyện.

Chỉ có thể trong thời điểm nguy cấp, sử dụng biện pháp nguy cấp.

Thật ra trong hang động rất ẩm ướt, hơn nữa mùi hương cũng quá nồng nặc, sau khi bị gây mê, bốn người Khương Duệ lần lượt tỉnh lại sớm hơn dự đoán.

Bọn họ đều là người trẻ tuổi, thể chất cũng khá tốt, cả trước cả sau cũng không yếu hơn là bao. Lúc bọn họ tỉnh lại, tất cả đều đang trong tình trạng bị trói gô lại, miệng bị dán băng dán, cả người vừa tê cứng vừa không thể nói chuyện, chỉ có thể hoảng sợ nhìn hình ảnh trước mắt.

Không thể nghi ngờ, Khương Duệ là người tỉnh lại cuối cùng, ai bảo sức khỏe của thân thể này là kém nhất, cô vừa mở mắt ra đã nhìn thấy nơi cuối hang động vốn nên u ám thế mà lại bị cải tạo thành một thế giới khác.

Một chiếc đèn điện sạc pin chiếu ra một chút ánh sáng, có thể thấy được một góc hang động được chặn lại bằng một hàng rào sắt hình bán nguyệt, một đám chó hoang bị giam giữ ở bên trong, số lượng khoảng hơn hai mươi con.

Nhiều con chó hoang bị đeo xích sắt trên cổ, bị bịt rọ mõm, khiến chúng nó không thể gặm cắn cũng không thể kêu sủa.

Khó trách lúc trước sau khi nghe thấy tiếng động của bọn họ, tiếng chó sủa nhanh chóng biến mất, hiển nhiên người này đã lập tức đeo rọ mõm cho đám chó hoang này.

Thế Khương Duệ nhìn thấy một đám chó hoang bị bỏ đói đến mức chỉ còn da bọc xương, hơn nữa còn nhốt ở một nơi u ám ẩm ướt như thế này, chất bài tiết đã hoàn toàn phân hủy, sinh ra đủ loại bệnh tật, vừa tanh tưởi lại vừa đáng thương, dù đáng thương nhưng lại bởi vì đói khát mà trở nên hung hãn, có mấy con nhìn bọn bọ chằm chằm bằng ánh mắt lóe lên ánh sáng xanh.

Chúng nó rất đáng thương nhưng Khương Duệ cảm thấy rất nhanh bọn họ sẽ còn đáng thương hơn cả chúng nó.

Miệng của vài con chó đã rỉ máu loãng tí tách, dường như chúng đã cố sức cúi đầu dùng miệng ủi lên mặt đất.

Trên mặt đất có cái gì đó.

Từng miếng thịt dính vào xương lộ ra, có một vài đặc điểm mô xương rõ ràng như ngón tay và ngón chân.

Ở chốn máu tươi đầm đìa, ba người Tưởng Xuân Linh bị dọa sợ đến mức sụt sịt, run rẩy.

Khương Duệ nuốt nước miếng, đôi mắt đã quen với bóng tối, nhìn về phía ánh đèn không có thể chiếu tới.

Thật ra đang có âm thanh phát ra từ hướng bên kia.

Cạch cạch, cạch cạch, tiếng dao băm, chỉ một lát sau, một miếng thịt bị ném tới trước mặt một con chó, cái bụng đói khát của nó kêu vang nhưng lại sống chết vẫn không ăn được.

Lúc này, Khương Duệ đã thấy rõ người đàn ông đang chặt thịt là người lúc trước, lúc này hắn ta đang đeo bao tay, cầm rìu... Mà miếng thịt bị băm ra lại đến từ con người, nói đúng ra là một nửa cơ thể người.

Nửa thân trên đã bị cắt xén hoàn toàn chỉ còn lại hai cái đùi lớn