Khương Duệ sợ muốn chết còn hơi sức đâu mà để ý đến ba người ở phía sau. Cô bỏ chạy thục mạng, còn định vừa thoát ra khỏi hang động một chốc rồi mới gọi điện cho cảnh sát kẻo bị người nghe được.
Về phần người khác ra sao cô cũng đành chịu.
Giàu sang do trời, sống chết có số.
Có điều hai người kia lại bất mãn, vừa mới đây còn cùng nhau thu dọn đồ đạc sao giờ lại không nghe thấy bóng dáng đâu nữa rồi?
Khương Duệ sau khi chắc mẩm mình đã kéo được một khoảng cách kha khá rồi, cô thò tay vào túi định lấy chiếc điện thoại kia ra thì chợt nghe thấy tiếng bước chân của đám người, ngoại trừ Tào Quang, đang đuổi đến.
Đến rồi?
Trong rừng mờ mịt và tối tăm nhưng vẫn thấy được Tào Quang đang nhanh chóng đuổi theo ở phía sau…và cả cái bóng bị che phủ một phần của anh ta.
…Một bóng đen đột nhiên từ bậc thang phía trên nhảy xuống.
Người nọ mặc áo mưa màu đen, mặt mũi u ám đen đen vàng vàng cùng với ánh mắt dữ tợn trông rất đáng sợ.
Mưa rơi trên người hắn ta và cả trên những tán cây xung quanh.
Lộp độp…lộp độp…
Lúc này, không biết thời gian đang ngừng hay trôi nhưng trái tim cô thì đã ngừng đập…
“Có người!”
Khương Duệ sợ hãi run lẩy bẩy, cô hét lên cảnh báo Tào Quang rồi xoay người bỏ chạy. Tào Quang nghe được nhưng vẫn chậm một bước: “A! Có cái gì đâm tôi!”
Tào Quang sợ hãi hét lên, quay ra sau rút kim gây mê ghim trên lưng anh ta ra và nhìn thấy người đàn ông kia đang đuổi theo mình, cái rìu trong tay hắn ta khiến anh ta sợ hãi run lên và ngã phịch xuống đất. Nhưng tình thế không cho phép, phải lập tức chạy bạt mạng, anh ta vừa chạy vừa kêu cứu nhưng không có ai đáp lại. Không được bao lâu, anh ta cạn kiệt sức lực không chạy nổi nữa.
Trước lúc đó dường như anh ta còn níu kéo hy vọng: “Khương Duệ cứu tôi!”
Cứu ông nội anh!
Khương Duệ không biết tình hình anh ta ra sao, chỉ biết dùng hết sức bình sinh chạy về phía trước.
Tào Quang đã như vậy, hai người Trương Giang chắc chắn lành ít dữ nhiều.
Kim gây mê? Succinylcholine? Hay là súng bắn độc?
Khương kéo không dám quay đầu lại, liều mạng chạy như điên, cô gấp rút chạy đến khúc cua quanh sườn núi ý đồ tránh khỏi tầm ngắm của đối phương. Cô lấy di động ra, vừa chạy vừa bấm số. Nhưng sắc trời tối như mực, mưa không ngừng rơi, tay cô run rẩy, gần như không thể nhìn thấy con số trên màn hình.
…Nhưng âm thanh của quỷ dữ đã vọng tới từ phía sau.
Dồn dập, truy đuổi sát sao.
Khương Duệ nghe được tiếng hít thở của mình…cũng nghe được tiếng giày vải ma sát sột soạt vang lên.
Sau đó, âm thanh đột nhiên biến mất.
Khương Duệ không dám dừng lại xem xét, nhưng tay còn chưa kịp ấn nút gọi…eo cô bỗng nhói lên.
Cô đã bị bắn.
Cơn đau kéo đến đột ngột khiến cô hoảng sợ. Đồng thời, chân cô vướng vào một cái rễ cây trồi lên trên mặt đất…ngã sấp xuống, di động rơi xuống dốc.
Xong đời!
Trong màn mưa dày đặc, cô không còn hình dung được hình dạng của các bậc thang này nữa mà chỉ cảm thấy chúng giống như hàm răng của thú dữ…cầm cập cầm cập.
Cuối con dốc có một khe suối.
Phù…Phù…
Khương Duệ bám vào một cái cây gần đó cố gắng đứng lên nhưng thuốc tê trong cơ thể cô đã phát tác cộng thêm lớp bùn trơn trượt dưới chân khiến cho cô trượt chân ngã thêm lần nữa.
Lần này cô không còn sức để đứng dậy nữa thậm chí ngay cả việc hít thở đều trở nên khó khăn.
Mọi thứ xung quanh đều trở nên mờ mịt không ra hình ra dạng. Trong màn đêm tối tăm đó, một bóng đen đang đến gần…
Hắn ta đang nhìn chằm chằm cô.
Ngoài một trang bị tựa như súng ở trong tay, hắn ta còn treo một cái rìu ở thắt lưng.
Cơ thể Khương Duệ không thể cử động được nữa, chỉ còn những tiếng thở dốc để duy trì sự sống.
Cô sợ hãi tột độ.
Cảm giác này có thể sánh với khi trước cha cô bị lừa vào sòng bạc thua hết gia tài bạc triệu, nợ một khoản nợ khổng lồ và mất cả công ty để rồi cuối cùng phải thả mình từ sân thượng công ty kết thúc cuộc đời.
Trong mơ hồ, cô nhìn thấy hắn ta đi ngang qua cô, tiến về chiếc điện thoại di động nơi cuối cầu thang và nhặt nó lên.
Hắn ta thong thả và chậm rãi bởi vì hắn ta biết tất cả con mồi đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn ta.
Điện thoại vẫn chưa hỏng, hắn ta đang kiểm tra xem cô có gọi 110 chưa ư?
Nhưng mà cô vẫn chưa ấn gọi…
Vậy…hắn ta đang kiểm tra cái gì?
Những ngón tay của hắn tay lướt trên di động.
Dù cho tinh thần sắp ngất đi nhưng não vẫn còn rất nhạy bén, trong đầu cô nảy ra vài suy đoán chẳng lẽ hắn ta đang kiểm tra xem trước đó mình có gọi điện cho cảnh sát không? Mình bị theo dõi nãy giờ ư? Hay là hai người Trương Giang ngu ngốc kia lỡ mồm nói cái gì chọc hắn ta phát điên nên bất chấp mạo hiểm ra tay với bọn họ?
Bất kể nguyên nhân gì, giờ phút này nếu để hắn ta phát hiện cô đã báo cảnh sát thì bốn người bọn họ chắc chắn sẽ tiêu đời, bởi vì hắn ta sẽ bất chấp tất cả gϊếŧ người diệt khẩu rồi bỏ trốn.
Nhưng nếu hắn ta nghĩ mình vẫn chưa bị lộ thì có thể hắn ta sẽ chần chờ và mạng sống của bốn người bọn họ sẽ được kéo dài thêm…Cô nghĩ mình chỉ bị trúng kim gây mê chứ không phải là chất độc chí mạng nếu không thì bây giờ cơ thể cô đã có dấu hiệu bất thường rồi, ba người kia chắc cũng rơi vào tình trạng tương tự.
Vẫn còn hy vọng sống sót.
Suy cho cùng, đối với hắn ta mà nói chưa đến đường cùng thì không cần thiết phải gϊếŧ người diệt khẩu để rồi phải rơi vào tình thế đào vong rời xa quê hương.
Nhưng mà thực tế là cô đã gọi cảnh sát rồi.
Người đàn ông đó thấy được giao diện màn hình vẫn chưa quay số thì trở về giao diện trước, kiểm tra nhật ký cuộc gọi đúng như Khương Duệ suy đoán.
Số liên lạc cuối cùng hắn ta nhìn thấy là... không phải 110 mà là một dãy số di động.
Hắn ta híp mắt nhìn cô gái bất động trên mặt đất và mím chặt khóe môi, trầm tư tựa như đang suy ngẫm điều gì. Và từ góc nhìn phía dưới của Khương Duệ, cô nhìn thấy bàn tay nãy giờ vẫn chầm chậm vuốt ve cán rìu trên eo đã thả lỏng xuống.
Cảm ơn Trời, trộm vía cô đã cẩn thận xóa đi lịch sử cuộc gọi trước đó đề phòng ba cái đồ ngốc Trương Giang kia!
Có điều chẳng được bao lâu tâm trạng Khương Duệ lại rơi xuống vực thẳm bởi vì hắn ta đã tháo rời điện thoại ra, lấy pin và cả thẻ SIM ra. Điện thoại không thể định vị được nữa, chỉ còn là một mớ sắt vụn.
Hắn ta làm vậy để hoàn toàn ngăn chặn việc cảnh sát tìm được bốn người bọn họ, khiến cho họ mất tích giống như Trần Tuệ.
Một lúc sau, mắt cá chân của Khương Duệ bị tóm lấy, hắn ta cong lưng, một tay kéo cô lên cầu thang.
Cô không thể cử động thân thể, tựa như một con cá chết, cứ thế bình bịch bình bịch va đập vào bậc thang.
Mưa rơi vào mặt, lạnh buốt. Cô nhìn lên, bầu trời đen kịt, lá cây xiêu xiêu vẹo vẹo không rõ hình dạng.