Một lúc sau, ông chủ ôm một cái bọc dày đi ra.
“Cô nhìn xem, đây đều là loại dành cho nữ có kích thước freesize, tôi nhập một trăm năm mươi đồng một chiếc, tôi bán cô tám mươi đồng.”
Thẩm Mỹ Vân sờ một cái, đúng thật là rất dày.
Cô hỏi thử: “Giảm chút đi.”
“Bảy mươi, không ít hơn được nữa đâu, tôi đã bán lỗ vốn cho cô rồi.”
“Có mẫu dành cho nam không?”
“Có.”
Ông chủ lại chạy vào, lấy ra một bọc hàng không nhẹ.
“Đây là mẫu dành cho nam, cũng là freesize.”
“Ok.”
“Ông có bao nhiêu?”
“Còn hơn ba trăm chiếc.”
So với áo lông, hiển nhiên là áo khoác quân đội này thiết thực hơn.
Thẩm Mỹ Vân không hề nghĩ ngợi nói: “Tôi mua hết.”
Ông chủ ngạc nhiên, vui không khép được miệng lại.
“Được rồi, tôi cho cô quần áo người già.”
Chỉ thiếu nước coi cô như tổ tông mà thờ luôn.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, cô xem xét xung quanh: “Nhân tiện, chỗ của ông có áo khoác bông dành cho trẻ em không? Tôi không cần áo lông vũ.”
Cái này…
Ông chủ có hơi khó xử: “Chỗ chúng tôi bán quần áo người lớn, không có áo bông cho trẻ em.”
“Với lại, nó quá cồng kềnh lại còn không đẹp bằng áo lông, nên chúng tôi ngừng bán từ lâu rồi.”
“Ông có thể nhập hàng về được không?”
“Tôi không nhập được, để tôi hỏi cửa hàng quần áo trẻ em giúp cô.”
Một lúc sau, ông chủ quay lại: “Bên kia có áo khoác bông cho trẻ em, nhưng cần chuyển hàng từ kho khác về, ngày mai cô tới lấy có được không?”
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: “Được, vậy ngày mai tôi tới tìm ông.”
Cô chuyển khoản cho đối phương một trăm nghìn tệ, đồng thời để lại thông tin liên lạc, để ngày mai hàng về thì tìm cô.
Sau đó, cô lại đến cửa hàng nội y giữ nhiệt bên cạnh, mua mỗi size mười cái nội y giữ nhiệt.
Cuối cùng đi tới cửa hàng thời trang trẻ em, thời trang trẻ em đối với cô là quan trọng nhất.
Cô muốn mua hết quần áo từ năm tuổi cho đến năm mười tám tuổi cho Miên Miên.
Đúng như lời ông chủ kia nói, cửa hàng thời trang trẻ em bên này bây giờ chỉ bán áo lông vũ, đồ lót giữ ấm, không có cái áo khoác bông nào cả.
Mà đối phương lại còn tuyên bố, nếu chỗ bọn họ không mua được, thì phải đến chỗ Đông Bắc kia mới mua được.
Thẩm Mỹ Vân thất vọng, chỉ có thể đặt hy vọng lên người ông chủ kia.
Tiêu tiền cho con cái thì cô tiêu không nương tay.
Không biết trong tương lai Miên Miên sẽ mặc kích thước nào, vì vậy tất cả các kích cỡ ở mỗi độ tuổi khác nhau, mỗi loại lấy năm bộ.
Xuân hạ thu đông, toàn bộ đều có đủ, thậm chí cả đồ lót cô cũng mua hơn mười loại.
Ông chủ kia còn tưởng rằng Thẩm Mỹ Vân định mở cửa hàng thời trang trẻ em.
Cho nên tính theo giá nhập hàng cho cô.
Mua xong quần áo của Miên Miên.
Cô lại chạy lên tầng của toà bán quần áo, chỗ bán chăn ga gối nệm ở tầng ba.
Cô đi đến nơi, chăn lông gì gì đó không nằm trong phạm vi suy xét của cô, cô mới phát hiện ra một vấn đề.
Khi đến một nơi thực sự lạnh giá, áo bông, chăn bông, những thứ này mới đáng tin cậy.
Vì vậy cô bỏ qua những cửa hàng thời trang hàng hiệu sành điệu, chọn những cửa hàng đồ dùng bảo hiểm lao động hàng ngày.
Chăn bông giường đệm nặng năm cân, nặng hai cân rưỡi, cô chọn loại vải nilon bền nhất cho bộ ga trải giường vỏ chăn vỏ gối.
Tất cả đều lấy hai mươi bộ.
Găng tay vải sợi bông, găng tay vải dù, khăn mặt, khăn giấy, mũ Lôi Phong*, quần áo lao động phổ thông, giày bảo hộ lao động, giày giải phóng*, ủng lội nước, áo mưa, mỗi loại hai mươi bộ.
*Mũ Lôi Phong: Mũ lông của Hồng quân LX, được viện trợ cho các nước xã hội chủ nghĩa.
*Giày giải phóng: Loại giày quân sự tiêu chuẩn của Quân đội Giải phóng Nhân dân nước TQ, được dùng chủ yếu từ năm 1950 đến năm 2002.