Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị 2

Chương 2: Chân Dài Tiểu Muội

Ninh Nhụy Nhụy thật hoài nghi mình xuất hiện ảo giác, con người rơi vào trạng thái thiếu oxy đúng là có khả năng xuất hiện ảo giác. Nhưng vấn đề là, Hồ Gia Vĩ rõ ràng cũng nhìn thấy đối phương, cũng vì vậy mà Ninh Nhụy Nhụy mới ý thức được, cái này chắc không phải là ảo giác.

Nhưng vấn đề ở chỗ, nếu như không phải ảo giác, ở trên đỉnh của ngọn núi tuyết này sao lại xuất hiện một người như vậy được, đến một nơi lạnh như vậy, không nói người này ăn mặc như đang trong mùa hè, mà nghe ý tứ trong lời của hắn thì hình như vừa rồi hắn mới ngủ ở chỗ này.

Thật ra, vừa rồi Ninh Nhụy Nhụy cũng nhìn thấy, cái tên này leo ra từ trong một đống tuyết. Trước đó, hình như thật đúng là đang ngủ bên dưới lớp tuyết dày đó, nhưng vấn đề là sao có thể xảy ra chuyện này được?

Càng làm cho Ninh Nhụy Nhụy lo lắng là, nếu như người này thật là người, vậy thì chẳng phải mang ý nghĩa, cái gọi là người đầu tiên chinh phục núi tuyết của nàng chính là chuyện cười thôi hay sao?

Trong lịch sử, trước giờ chưa hề có người nào chinh phục đỉnh núi tuyết này cả, nhưng bây giờ, lại có người đi ngủ ở trên đỉnh núi tuyết này. Nếu như tất cả những gì nàng nhìn thấy trước mắt là thật, vậy chuyện này mang ý nghĩa lịch sử đó chỉ là giả.

“Ta tên là Hạ Thiên, Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, Thiên trong Đệ Nhất Thiên Hạ.”

Một giọng nói mang theo mấy phần bất mãn truyền vào trong tai Ninh Nhụy Nhụy:

“Thật ra ta mới thật là Vua Thế Giới, cô chưa nghe nói qua tên của ta hả?”

Hạ Thiên?

Trong lòng Ninh Nhụy Nhụy chửi ầm lên, tên gì mà kỳ cục vậy, một chút mới mẻ cũng không có.

Còn có, hắn ta mà là Vua Thế Giới à? Nàng căn bản chưa từng nghe nói đến cái tên như vậy bao giờ.

“Đến cùng thì ngươi là ai, tại sao ngươi lại ở chỗ này?”

Lúc này, giọng nói của Hồ Gia Vĩ vang lên, trong giọng nói chứa một chút tức giận, thật ra chuyện này cũng là bình thường, vốn dĩ kế hoạch của hắn đã sắp thành công, nhưng giờ đột nhiên từ đâu chui ra một người, mà lại là một người nhìn qua khá quỷ dị, hắn không tức giận mới là lạ.

“Lỗ tai của ngươi có vấn đề hả?”

Hạ Thiên hơi bất mãn nhìn Hồ Gia Vĩ:

“Ta đã nói ta là Hạ Thiên, ta ngủ ở đây, là hai người quấy rầy giấc ngủ của ta.”

Thật mẹ nó gặp quỷ.

Đây chính là ý nghĩ hiện tại trong lòng Hồ Gia Vĩ, đỉnh núi tuyết này lại có người đang ngủ? Cái này còn là người hả?

Nếu như Ninh Nhụy Nhụy biết ý nghĩ trong lòng của Hồ Gia Vĩ, chỉ sợ cũng phải khó được tán thành hắn ta một lần, bởi vì nàng cũng cảm thấy, cái người tự xưng là Hạ Thiên này, hơn phân nửa không phải là người.

“Con mẹ nó, vậy ngươi tiếp tục ngủ đi!”

Hồ Gia Vĩ đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó nhào về phía Hạ Thiên, mà trong tay của hắn còn cầm một thanh dao găm Thụy Sĩ.

Vừa rồi, chính Hồ Gia Vĩ đã dùng thanh dao găm Thụy Sĩ này cắt đứt dây dẫn oxy của Ninh Nhụy Nhụy, mà bây giờ, hắn đang chuẩn bị dùng con dao này gϊếŧ chết cái người tên là Hạ Thiên này.

Trong mắt Hồ Gia Vĩ, nếu chuyện đã thành như vậy, gϊếŧ chết Hạ Thiên, sau đó tiếp tục thực hành kế hoạch của hắn, đây chính là lựa chọn duy nhất của hắn, tuy trong lòng có hơi sợ hãi, nhưng hắn vẫn lựa chọn tấn công về phía Hạ Thiên.

“Ngu ngốc.”

Trong miệng Hạ Thiên nhẹ nhàng vang lên hai chữ, sau đó rất tùy ý đá ra một cái, lập tức đá vào bụng Hồ Gia Vĩ.

“Ách.”

Hồ Gia Vĩ hét thảm một tiếng, bay ngược ra xa mấy chục mét, sau đó nặng nề ngã xuống đất.

Ầm ầm.

Toàn bộ núi tuyết hình như đột nhiên bắt đầu chấn động, từ lúc vừa bắt đầu, Ninh Nhụy Nhụy còn vô ý thức tưởng rằng việc này là do Hồ Gia Vĩ bị quẳng xuống đất dẫn đến, nhưng nàng lập tức phát hiện tình huống không đúng.

“Tuyết lở, là tuyết lở.”

Ninh Nhụy Nhụy kinh hãi, ở trên đỉnh núi tuyết này, nếu gặp phải tuyết lở thì trên cơ bản đó là một con đường chết. Vừa rồi, Ninh Nhụy Nhụy còn cảm thấy mình có thể được cứu, nhưng bây giờ, nàng lại phát hiện, bây giờ nàng chắc chắn là chết chắc.

Tiếng nổ vang ầm ầm như tiếng sấm truyền đến, núi tuyết bắt đầu sụp đổ, Ninh Nhụy Nhụy vô ý thức nhắm mắt lại, sau đó cảm thấy cơ thể nhẹ như lông chim, trong lòng nàng có chút đắng chát, lần này chết thật rồi.

Nhưng cũng tốt, dù sao cũng tốt hơn so với bị tên biếи ŧɦái Hồ Gia Vĩ kia đắc thủ, an nghỉ trong núi tuyết, đối với những người khiêu chiến cực hạn như nàng thì cũng coi là một kết cục không tệ.

“Ngô, tuyết lở lần này thật đẹp.”

Một giọng nói lười biếng lại đột nhiên vang lên bên tai Ninh Nhụy Nhụy.

Trong nháy mắt đó, Ninh Nhụy Nhụy cho là mình nghe lầm, sau đó, nàng mở to mắt, lập tức phát hiện không hợp lý, hình như nàng không bị tuyết vùi lấp.

Một giây sau, Ninh Nhụy Nhụy đã kinh ngạc đến ngây người, bởi vì nàng phát hiện nguyên nhân mình không bị tuyết vùi lấp chính là vì được một người đang ôm nàng đạp tuyết đi xuống!

Mà người này chính là người tên Hạ Thiên vừa rồi, tuyết trắng cuồn cuộn giống như dòng lũ, mà hắn ta thì đang giẫm lên dòng lũ này, rất nhàn nhã chạy xuống chân núi, đây, đây là người hay là thần tiên?

Lúc này, Ninh Nhụy Nhụy đã không còn đi hoài nghi Hạ Thiên là quỷ, nàng bắt đầu hoài nghi Hạ Thiên là thần tiên nào đó, bằng không thì sao hắn lại làm được loại chuyện này?

Nhớ tới câu nói vừa rồi của Hạ Thiên, Ninh Nhụy Nhụy tự động nhìn phía trên một chút, sau đó lại có chút tán thành, cảnh tượng tuyết lở này, vào lúc này xem ra, thật sự là vô cùng đẹp.

Đến mức, có một đoạn thời gian, Ninh Nhụy Nhụy đã không tự chủ đắm chìm vào trong cảnh đẹp này, mãi cho đến khi nàng đột nhiên phát hiện cảnh đẹp đã đi xa, thậm chí biến mất thì mới rốt cuộc tỉnh táo lại. Mà lúc này, nàng mới phát hiện mình đã đứng ở dưới chân núi.

Bởi vì thiếu oxy mà dẫn tới cảm giác hôn mê giờ đã biến mất, Ninh Nhụy Nhụy tháo bỏ trang bị trên người xuống, chỉ còn lại một bộ đồ thể thao bó sát cơ thể. Mà lúc này, dáng người nóng bỏng của nàng cũng càng lộ ra rõ ràng hơn, đặc biệt là kia một đôi chân dài không hợp thói thường, đủ để bất kỳ người đàn ông nào không dời nổi mắt.

Không phải sao, ngay cả Hạ Thiên cũng nhìn chằm chằm một đôi chân dài của Ninh Nhụy Nhụy một hồi thật lâu, làm cho cả người Ninh Nhụy Nhụy không được tự nhiên, nếu không phải cái tên này vừa mới cứu nàng một mạng thì chỉ sợ nàng đã nổi giận.

“Cảm ơn ngươi đã cứu ta.”

Cuối cùng Ninh Nhụy Nhụy cũng mở miệng, nàng cảm thấy cần di chuyển lực chú ý của người này một chút, không thể để cho hắn tiếp tục nhìn như vậy nữa.

Thật ra Ninh Nhụy Nhụy thật đúng là thật lòng cảm ơn Hạ Thiên, không chỉ giúp nàng sống sót, càng quan trọng hơn là không để nàng rơi vào trong tay tên biếи ŧɦái Hồ Gia Vĩ kia.

Nghĩ tới đây, Ninh Nhụy Nhụy vô ý thức nhìn lêи đỉиɦ núi một chút, tuyết lở còn chưa dừng lại, lúc này, Hồ Gia Vĩ hơn phân nửa là đã bị chôn vùi trong tuyết rồi.

Ninh Nhụy Nhụy cũng không có một chút đồng tình đối với Hồ Gia Vĩ, dưới cái nhìn của nàng, loại người như Hồ Gia Vĩ rơi vào kết cục như thế cũng là tự làm tự chịu, thậm chí có thể nói là tiện nghi cho hắn.

“Không cần cảm ơn ta, mặc dù ngươi không phải rất xinh đẹp, nhưng thân hình của ngươi lại rất muốn ăn đòn, cho nên ta mới cứu ngươi.”

Hạ Thiên thuận miệng nói, lúc này hắn vẫn còn đang ngắm đôi chân dài của Ninh Nhụy Nhụy.

Ninh Nhụy Nhụy lập tức buồn bực, ăn nói kiểu gì vậy, nàng không phải rất xinh đẹp? Nếu nàng không xinh đẹp thì tên biếи ŧɦái Hồ Gia Vĩ này cũng sẽ không theo đuổi nàng ba năm, mà trên thế giới, người đàn ông muốn theo đuổi nàng càng nhiều vô số kể, hiện tại người này lại còn nói nàng không phải rất xinh đẹp?

Còn có, cái gì gọi là thân hình của nàng rất muốn ăn đòn? Nào có ai hình dung dáng người như thế?

“Ngực thì hơi nhỏ.”

Hạ Thiên lại tiếp tục lẩm bẩm một câu.

Nghe nói như thế, Ninh Nhụy Nhụy lập tức muốn nổ tung, ngực nàng mà nhỏ? Nhưng ngực nàng nhỏ thì đã sao? Ánh mắt của ngươi kiểu gì đấy? Đây mà là thần tiên gì, quả là chính là bệnh tâm thần!

Ninh Nhụy Nhụy hiển nhiên không ý thức được mình đã sắp phát hiện bản chất của Hạ Thiên, nàng rất muốn nổi giận, nhưng rất nhanh lại nghĩ đến Hạ Thiên đã cứu mình, nổi giận với ân nhân cứu mạng của mình không tốt lắm, cho nên, nàng vẫn rất cố gắng nhịn xuống.

“Tóm lại cảm ơn ngươi đã cứu mạng, ta còn có việc, đi trước.”

Ninh Nhụy Nhụy cắn răng nói một câu, ôm theo đồ vật xoay người rời đi, tuy nàng bỏ đi như vậy hình như không tốt lắm, nhưng dù sao cũng tốt hơn so với lát nữa bất đắc dĩ mắng ân nhân cứu mạng của mình.

“Này, chân dài tiểu muội, chờ một chút.”

Lúc này, tiếng kêu của Hạ Thiên vang lên.

Chân dài tiểu muội?

Đây là xưng hô kiểu gì vậy?

Ninh Nhụy Nhụy theo bản năng nhìn xung quanh, phát hiện nơi này trừ nàng ra thì thật đúng là không có người khác, hiển nhiên, Hạ Thiên đang gọi nàng.

“Ta tên là Ninh Nhụy Nhụy!” Nàng gần như là gằn ra mấy chữ này.

“Ta biết.” Hạ Thiên một bộ dáng vẻ hững hờ, “Nhưng ta cảm thấy cái tên chân dài tiểu muội này rất thích hợp với ngươi, ngươi đừng không thích, ta rất ít đặt tên cho người khác.

“Ngươi có chuyện gì không?” Ninh Nhụy Nhụy cắn răng, nàng quyết định không tiếp tục nói về vấn đề tên gọi với người này nữa.

“Ngươi có điện thoại không?” Hạ Thiên hỏi, “Cho ta mượn di động gọi điện thoại đi.”

“Không có.” Ninh Nhụy Nhụy tức giận nói một câu, sau đó xoay người rời đi. Hiện tại, nàng chỉ muốn cách người này xa một chút, nếu không thì dù nàng không chết ở trên núi tuyết thì cũng có thể bị người này làm cho tức chết.

“Nghèo như vậy à.” Hạ Thiên đứng tại chỗ lẩm bẩm.

Nghe nói như thế, Ninh Nhụy Nhụy lảo đảo một cái, kém chút nữa đã té ngã trên đất, cái tên này lại cho rằng nàng nghèo, không mua nổi điện thoại?

Ta nhịn, Ninh Nhụy Nhụy âm thầm cắn răng, không so đo với bệnh tâm thần, đặc biệt là bệnh tâm thần vừa cứu mạng của nàng.

Ninh Nhụy Nhụy rời khỏi rất nhanh, mà Hạ Thiên cũng không đuổi theo, hiện tại hắn không có hứng thú gì đối với chân dài tiểu muội này, sở dĩ hắn nói dáng dấp của nàng muốn ăn đòn chỉ là bởi vì chân của nàng lại còn dài hơn chân dài muội muội, làm cho hắn không tự giác nghĩ đến chân dài muội muội nhà mình, mà hiện tại, hắn rất muốn đánh đòn chân dài muội muội này.

“Nàng ta thật sự là chuyên hố chồng.” Hạ Thiên tự lẩm bẩm, năm đó, khi nàng còn không phải là vợ của hắn thì đã hố hắn rất thảm, sau này nàng biến thành vợ của hắn thì thỉnh thoảng vẫn hố hắn một chút, nhưng vấn đề là, hắn lại là càng ngày càng thích nàng.

Nếu không phải cho đến bây giờ nàng vẫn chưa nói cho hắn biết phương pháp cởi Thiên Kết Vũ Y trên người nàng thì chỉ sợ hắn sẽ làm cho nàng mỗi ngày đều không được mặc quần áo.

Thật ra một tuần lễ trước, Hạ Thiên vẫn rất vui vẻ, trước kia, chân dài muội muội trên cơ bản không chịu ở một mình với hắn thì đột nhiên quyết định ở trên núi tuyết một tuần lễ với hắn, trong một tuần lễ này, chân dài muội muội quả thật là mặc hắn muốn làm gì thì làm, sau đó, trong nồng tình mật ý, chân dài muội muội nói muốn thử nghiệm Công Pháp nàng mới nghiên cứu ra một chút.

Hạ Thiên đương nhiên sẽ không từ chối, nhưng kết quả chính là, công lực của hắn đều bị chân dài muội muội hút đi, ban đầu đây cũng không phải là vấn đề, vấn đề là, sau đó, chân dài muội muội lại chạy mất.

Duy nhất đáng được ăn mừng là, có lẽ chân dài muội muội còn hơi đau lòng cho chồng mình, nên so với lúc trước bị Cơ Thanh Ảnh ăn cướp còn tốt hơn một chút. Hiện tại, Hạ Thiên cũng không phải là công lực hoàn toàn biến mất, nhưng ngay cả Kim Đan kỳ cũng chưa tới.

Hiện tại, Hạ Thiên chỉ muốn lập tức trở lại đánh chân dài muội muội, nhưng điều kiện tiên quyết là, trước khi về, hắn cần tìm điện thoại gọi điện thoại về, gọi người tới đón hắn.

Hạ Thiên ngồi ngốc tại chỗ một hồi, sau đó đi tìm điện thoại, muốn tìm điện thoại thì trước tiên cần phải tìm người, mà rất nhanh Hạ Thiên đã tìm được một đám người, chỉ có điều, hắn lại phát hiện, trong đám người này có một người quen.