Xuyên Nhanh: Cẩm Tú Nhân Sinh

Chương 2: Chức Nghiệp Thần Côn 2

Thần côn cao cấp ……

Nghe tới còn rất có bộ dáng.

Như vậy thật sự được sao, tôn nghiêm của cô đâu!

Vào thành phải có phí vào thành, bất quá hiện giờ thiên hạ Đạo và Phật đang thịnh hành, Hành Ngọc trên người mặc đạo bào người kiểm tra một phen sau đó không có lấy tiền trực tiếp liền để coi đi vào.

Hành Ngọc dùng mấy văn tiền cuối cùng cầm đi mua bánh bao, nỗ lực đem bánh bao đều ăn xong sau đó điều chỉnh một phen, cảm giác được thân thể này dần dần khôi phục sức lực, cô mới đến địa phương bày quán trước kia của mình. Bởi vì công cụ cô bày sạp tất cả đều ném ở miếu Thành Hoàng nơi đó, cô dứt khoát liền không có bày sạp. Cô tới, chỉ là vì ôm cây đợi thỏ.

Đã cùng Hành Ngọc làm hàng xóm vài tháng một thầy bói thấy cô thân hình đơn bạc đứng ở bên cạnh, công cụ kiếm cơm cũng không lấy lấy ra, hạ giọng nói với cô: “Tuy rằng hiện tại người không dễ lừa, nhưng ngươi cũng không đến mức tự sa ngã cả công cụ bày quán đều không lấy đến đây chứ. Ngươi tưởng dựa vào một bộ quần áo này liền kiếm được cơm ăn sao?”

Hành Ngọc: “…… Ta dựa vào thực lực của mình cảm ơn.”

Thầy bói: Ha hả, hàng xóm mấy tháng, ai không biết ai a.

Thầy bói lại lần nữa ngồi trở lại, phẩy vạt áo biểu tình nghiêm túc mà ngồi, ngẫu nhiên vuốt râu dài hoa râm, bộ dáng tiên phong đạo cốt.

Hành Ngọc tiếp tục đứng ở tại chỗ đợi trong chốc lát, rốt cuộc chờ được nhân vật mục tiêu xuất hiện.

Hành Ngọc sửa sửa quần áo của mình, khi nhân vật mục tiêu đi ngang qua chỗ ngoặt cô bước nhanh lên đón. Một bàn tay duỗi ra, trực tiếp ngăn trở người tới, “Tống thế tử, lần đầu gặp mặt.”

Tống Hằng hơi hơi dừng bước, phía sau hắn một hàng thị vệ tùy tùng đồng thời dừng lại bước chân.

Có người muốn tiến lên đem Hành Ngọc lôi đi, Tống Hằng phất tay để hắn lui ra, chính mình lại híp mắt đánh giá cái người dám can đảm ngăn hắn hắn, trên mặt lộ ra vài phần xa cách lạnh như băng.

“Đoán chữ đoán mệnh, thiên cơ loại này không thể tiết lộ quá nhiều, nhưng ta cùng thế tử có duyên, một ngàn lượng vì ngươi hoặc là gia quyến ngươi đoán mệnh một lần như thế nào?” Hành Ngọc xụ mặt, nỗ lực làm mình xây dựng ra một bộ dáng cao ngạo lạnh băng, nhưng gương mặt này quá trẻ, một chút lực tin phục đều không có.

Tống Hằng lười nghe người này nhiều lời, vẫy vẫy tay, thị vệ đi theo hắn liền có một người tiến lên đây, chuẩn bị bắt lấy Hành Ngọc.

“Thế tử phi hôm qua mới vừa kiểm tra ra đã có thai hai tháng.” Nguyên thân tay trói gà không chặt, Hành Ngọc căn bản không có giãy giụa, rất thống khoái để cho thị vệ kia chế trụ cô, bất quá trước khi cô bị mang đi, Hành Ngọc hạ giọng nói với Tống Hằng như thế.

Tống Hằng thần sắc biến đổi. Mang thai chưa đầy ba tháng không nên thông báo, Thiên Nhi mang thai tin tức này hắn cũng là vừa mới biết được mà thôi, người trước mắt này như thế nào sẽ biết. Mà nội trạch hắn nghiêm ngặt, Tống Hằng không tin tin tức còn có thể bị người ngoài biết được.

Cho dù có người phản bội hắn, như vậy tin tức cũng không nên là một thần côn nghèo kiết hủ lậu có thể được biết.

Chẳng lẽ…… thật là nàng tính ra tới?

Hành Ngọc tỏ vẻ, đây là bản lĩnh đại thần.

Dù sao cô không phải nhiệm vụ giả của Cục Quản Lý Thời Không, cùng người Cục Quản Lý Thời Không hiện tại còn có chút thù ở bên trong, lấy cốt truyện nho nhỏ gần để lộ ra Hành Ngọc hoàn toàn không có gánh nặng tâm lý.

“Đem người mang về hầu phủ cho ta.” Tống Hằng lạnh lùng nói.

“Thế tử đối với ta thịnh tình mời, nhưng ta chỉ sợ là khó có thể nhận lời.” Hành Ngọc biểu tình cũng lạnh xuống, “Thế tử phi mệnh trung chú định có một kiếp, thế gian này chỉ có ta có thể hóa giải. Ta vốn không phải người trong hồng trần, còn mời Tống thế tử không cần cưỡng cầu, nếu không ai cũng không biết kiếp trong mệnh thế tử phi có thể hóa giải hay không.”