Sở Hoài Thiên lại sử dụng dị năng, chợt nhìn thấy cảnh tượng này.
Bạn cùng phòng nhỏ khom lưng cởϊ qυầи ra, mông tròn vểnh lên được qυầи ɭóŧ màu trắng bọc lại, qυầи ɭóŧ hơi cũ, một lớp vải mỏng hơi rộng, rõ ràng cũng không vừa người, một miếng vải giữa hai chân lại dính chặt vào da thịt, lộ ra màu thịt rõ ràng hơn những chỗ khác, ở giữa còn có một vết lõm tối màu hình khe nhỏ.
Tiếp theo ngón tay trắng nõn kẹp bên cạnh qυầи ɭóŧ, Sở Hoài Thiên không phát hiện yết hầu của mình lăn lộn một chút, sau khi cậu bạn cùng phòng cởϊ qυầи lót ra đến đầu gối, nhìn thấy hai bờ mông trước màn liên tiếp bị ánh sáng chiếu lên sáng bóng, còn trắng hơn của người phụ nữ trong phim.
Khe nhỏ màu hồng nứt ở giữa ướt đẫm, còn đang chảy nước.
Sở Hoài Thiên luôn luôn tự chủ kinh người biết rõ mình không thể nhìn tiếp nữa, khi bạn cùng phòng lúng túng đưa tay phủ lên bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© đang căng phồng của mình, hắn đã cắt đứt dị năng, nhưng hơi thở của hắn hơi nặng nề.
Hắn nhìn chằm chằm cái lều phồng lên dưới thân, nắm chặt bàn tay, vẫn đi ra khỏi cửa phòng.
Tiếng đóng cửa hơi lớn, Sở Hoài Thiên nghe thấy tiếng hít thở mềm mại dồn dập bên cạnh đột nhiên dừng lại, rũ mắt đi vào phòng tắm dưới lầu.
Mà Nguyễn Đường bị tiếng đóng của của nam chính làm cho hoảng sợ, bàn tay vốn bao lấy bướm nhẹ nhàng ấn một chút, trực tiếp đυ.ng phải âʍ ѵậŧ hơi nhô ra: “A——"
Trong âʍ đa͙σ lập tức phun ra nước nóng đổ lên tay, đùi tiểu pháo hôi không ngừng co giật, hơi thở cũng không khống chế được.
"Ngài Hệ thống, như vậy có được không?” Giọng điệu nhớp nháp, mí mắt của tiểu pháo hôi đã dính vài giọt nước mắt: “Nếu sờ nữa là tê lắm.”
[Được rồi.] YẾu đuối quá.
Nguyễn Đường rút mấy tờ khăn giấy, cẩn thận lau sạch kẽ ngón tay, sau đó khi khăn giấy cọ đến âʍ ѵậŧ còn nhô lên, thân thể khẽ run.
Mềm rít lên một tiếng, khăn giấy chuyển sang lau khe đùi, sau đó tiểu pháo hôi kéo qυầи ɭóŧ lên, vải vừa mới hút một ít dâʍ ŧᏂủy̠ có một chút lạnh lẽo, không có qυầи ɭóŧ vừa chạm vào đã ướt, bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến hơi run lên.
Trên người đổ mồ hôi, Nguyễn Đường muốn đi tắm.
Tiểu pháo hôi sợ người ta thấy, mỗi lần đều chọn phòng tắm công cộng lúc đêm khuya vắng người mới đi.
Bây giờ vừa vặn có thể đến đó, Nguyễn Đường bật đèn, cầm một cái chậu rửa mặt, cậu còn có một cái áo vest ở trên giường.
Chỉ là cậu vừa định ra ngoài, lại phát hiện qυầи ɭóŧ đã ướt đẫm, nếu mặc quần sẽ làm bẩn quần.
Nguyễn Đường khó xử, giọng điệu cũng hơi oán giận: "Ngài Hệ thống, sao tôi chỉ có hai cái qυầи ɭóŧ thế?”
Hệ thống không biết nên nói cái gì, trong số những người làm nhiệm vụ mà nó từng phụ trách, cũng không có ai bởi vì một bộ quần áo sẽ bị làm bẩn mà cảm thấy khó xử, cũng không có người làm nhiệm vụ nào khi làm nhiệm vụ tự sờ bản thân ướŧ áŧ như người này.
Chờ một lát, hệ thống không trả lời, Tiểu pháo hôi hơi mất hứng: “Như vậy sao tôi mặc được, quần khác vẫn chưa khô.”
[Còn ở dưới gầm giường đấy.]
Ánh mắt Nguyễn Đường sáng lên, sờ dưới gầm giường, quả nhiên kéo ra một thùng carton, bên trong là một bộ quần áo màu lam, tiểu pháo hôi run rẩy nhìn, là một bộ trang phục liên thể rất kỳ quái.
Nếu Nguyễn Đường thường xuyên lướt web, thì biết đây là một con đường chết.
Nhưng hiển nhiên tiểu bạch thỏ này không biết gì cả, có quần áo mặc là cậu vui rồi, tuy quần áo trên tay sờ lên trơn trượt, hơn nữa lại ít vải đến thảm thương.
Nguyễn Đường mặc quần đùi vào, cầm chậu nhỏ và quần áo ra cửa, hành lang ngoài cửa tối tăm, ánh đèn cũ kỹ hơi lập lòe, cậu hơi sợ, dọc theo đường đi không ngừng nói chuyện với hệ thống, tuy đối phương không để ý tới cậu.
Phòng tắm công cộng cũng không lớn, vị trí liền kề sẽ có tường gạch ngăn cách, trong mỗi ngăn ngoài vòi hoa sen còn có một cái kệ để đồ, Nguyễn Đường vừa vào đã nghe thấy bên trong có một ngăn truyền ra tiếng nước ào ào.