Đại Minh: Bắt Đầu Trở Thành Cẩm Y Vệ

Chương 7: Ngươi Đang Dạy Ta Làm Việc?

“Đại nhân, đã đổi xong, tổng cộng sáu trăm bảy mươi ba lượng.”

Trong gian phòng, một tên cẩm y lực sĩ cung kính dâng ngân phiếu.

Lâm Mang đưa tay nhận lấy ngân phiếu, cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Nếu hắn nhớ không lầm thì giá của một mẫu đất vào thời Vạn Lịch giao động khoảng từ năm mươi lượng đến một trăm lượng.

Việc sáu mẫu đất có thể bán với giá tiền này, quả thật có phần nằm ngoài hắn dự liệu.

Bởi mấy ruộng đất kia của nhà hắn tương đối bình thường, theo hắn dự đoán, có thể bán giá tám mươi lượng đã không tệ.

“Lui xuống đi!”

Liếc qua tên Cẩm Y Vệ một cái, Lâm Mang tùy ý phất phất tay.

Hắn tựa hồ có thể đoán được nguyên nhân.

Suy cho cùng, đó là giá dựa trên mặt mũi bọn hắn.

“Có tiền mà không kiếm thì thật ngu!”

Thân là Cẩm Y Vệ, nếu thật sống nhờ vào số tiền lương ít ỏi kia, sớm chết đói lâu rồi.

“Hệ thống, nạp tiền!”

Đổi toàn bộ sáu trăm lượng thành điểm năng lượng.

Triệu hoán hệ thống ra, trực tiếp tiền hành cộng điểm!

【 Kim Ô Đao Pháp nhập môn! 】

【 Kim Ô Đao Pháp tiểu thành! 】

【 Kim Ô Đao Pháp đại thành! 】

Trong phút chốc, vô số ký ức tràn ngập trong đầu Lâm Mang.

Có một bóng người cầm đao chém liên tiếp, chiêu thức dứt khoát nhanh gọn, dũng mãnh vô song.

Thật lâu sau, Lâm Mang mở mắt, trong mắt lóe lên một đạo tinh quang sáng chói.

“Keng!”

Rút lấy Tú Xuân Đao đặt trên bàn án, cất bước tới trong sân, ra tay chém liên tiếp mấy nhát.

“Mai Tuyết Phùng Hạ!”

Thoáng hơi thở, Lâm Mang đã chém liên tiếp bốn mươi hai đao, đao quang hung mãnh cuốn hút hồn người.

“Bành!”

Ánh đao lướt qua, một cái ghế đá trong sân chớp mắt tách thành hai, đá vụn văng tung tóe.

Thu đao, Lâm Mang mỉm cười hài lòng.

Đao pháp này phối hợp với Thiết Bố Sam luyện thành kình lực cường đại, quả thật như hổ mọc thêm cánh.

“Đáng tiếc, không đủ điểm năng lượng để thăng cấp tới Tiên Thiên cảnh.” Lâm Mang lắc đầu than thầm.

Bỗng lúc này, một vị Cẩm Y Vệ vội vã đi vào sân, ôm quyền nói:

“"Đại nhân, Bách Hộ đại nhân mời ngài đi phòng nghị sự."

Lâm Mang xoay người tra đao vào vỏ, thuận miệng hỏi: “Có biết là chuyện gì không?”

"Thuộc hạ không biết."

“Chỉ biết toàn bộ các Tiểu Kỳ và Tổng Kỳ đại nhân đều được triệu qua.”

Lâm Mang khẽ cau mày.

Dưới tình huống thông thường, vị Bách Hộ đại nhân này hiếm khi triệu tập toàn bộ Tiểu Kỳ.

Có nhiệm vụ gì, đều do hai vị Tổng Kỳ tới an bài.

Huống chi theo hắn biết, Bách Hộ Sở trong thành này đã lâu lắm không phát nhiệm vụ.

“Có vẻ đã xảy ra chuyện lớn.”

Lâm Mang xách đao rời khỏi sân, đi hướng phòng nghị sự.

Tiến vào phòng nghị sự, chọn đại một vị trí ngồi xuống.

Trong đại sảnh, cái ghế đầu hàng bên trái vẫn trống không như cũ, nghe nói vị Tổng Kỳ kia rất ít lộ mặt.

Từ lúc hắn tiến vào Bách Hộ Sở đến nay, ngay cả mặt vị Tổng Kỳ đó còn chưa từng gặp qua.

Tại ghế đầu hàng bên phải, Đào Ninh sắc mặt âm trầm liếc Lâm Mang một cái.

Một đám Tiểu Kỳ đều hứng thú nhìn về Lâm Mang.

Hiện nay mâu thuẫn giữa Lâm Mang với Đào Ninh ai ai trong Bách Hộ Sở cũng biết.

Mới đầu cảm thấy chuyện này có phần phóng đại, dẫu sao trong ấn tượng của bọn họ, Lâm Mang là tên quỷ đoản mệnh gan bé sợ phiền phức, thực lực yếu kém, nhưng hôm nay cảm thấy lời đồn đại kia hẳn là sự thật.

Là cấp dưới, sau khi đi vào đáng lẽ phải chào hỏi cấp trên mới đúng, nhưng Lâm Mang này thậm chí không thèm nhìn qua một chút.

Thật can đảm!

Đột nhiên một người ngồi trước mặt Lâm Mang lạnh lùng nói: “Lâm Mang, Đào Tổng Kỳ đang ở đây, ngươi phận cấp dưới chẳng lẽ không biết đi bái kiến? Hay là ngươi căn bản không đặt Đào Tổng Kỳ vào mắt, vậy e rằng cũng xem thường Bách Hộ đại nhân luôn a?"

Lâm Mang nhìn hắn, trong đầu hiện lên ít ký ức.

Đổng Văn Sơn, chân chó trung thành của Đào Ninh.

Lâm Mang cười lạnh đáp: "Ngươi đang dạy ta làm việc?"

“Ta nói lời xem thường Bách Hộ đại nhân bao giờ? Ngược lại là ngươi nói lời này rốt cuộc có ý gì?

“Ngươi…”

Sắc mặt Đổng Văn Sơn trầm xuống, tức giận nói: "Lâm Mang, ngươi quá mức cuồng vọng!"

“Ha!”

Đáp lại hắn là một tiếng cười khinh miệt.

Vẻ mặt Đào Ninh ngồi trên ghế lúc trắng lúc xanh nhưng vẫn đè nén lửa giận, lạnh lùng nói: “Đủ rồi, còn chưa đủ mất mặt hay sao?”

Liếc Đổng Văn Sơn một cái, thầm mắng trong lòng: “Phế vật!”

Ở một bên sảnh, Trần Thiên Khôi xách đao sải bước đi tới, long hành hổ bộ.

Mọi người liền vội vàng đứng dậy ôm quyền: "Tham kiến Bách Hộ đại nhân!"

“Tất cả ngồi xuống!"

Trần Thiên Khôi tùy ý ngồi trên ghế thái sư, trầm giọng nói: "Hôm nay cho gọi chư vị tới, là có một nhiệm vụ quan trọng, người của Đông xưởng gửi thư nói bọn họ đang truy sát một nhóm đào phạm đi đến khu vực chúng ta quản lý, hy vọng chúng ta có thể trợ giúp lùng bắt, chân dung thì sẽ phát cho các ngươi sau."