“Ngươi không phải Táp Táp.” Nữ nhân nhìn Sư Nhạn Hành, giọng nói hơi run.
Táp Táp chính là nhũ danh trưởng nữ của bà ấy.
Người trước mắt đúng thật là thân thể nữ nhi của bà ấy, nhưng bên trong, rõ ràng đã trở thành một người khác.
Từ trước đến nay gió thu phương Bắc sắc nhọn, sau khi màn đêm buông xuống lại thêm ba phần lạnh lẽo, thổi vào giấy dán cửa sổ vang lên tiếng lạch cạch.
Sư Nhạn Hành hơi giật mình.
Đối phương nhạy bén đến bất ngờ.
Nàng nhìn xuống dưới, suy nghĩ một lúc rồi chống đỡ cơ thể có hơi bủn rủn của mình ngồi dậy.
Bởi vì chưa vào mùa nên trong phòng còn chưa đốt giường đất, hơi lạnh xuyên qua lớp chăn đệm, mở ra một khe hở nhỏ chui vào, chúng lặng lẽ nhưng rất nhanh đã cuốn đi hơi ấm rất vất vả mới góp nhặt được.
Chỉ là một động tác như vậy, nữ hài tử đang cuộn tròn bên cạnh nàng run lên, đôi mắt chưa kịp mở ra thì tư chi như dây leo cuốn lấy nhau.
Đứa trẻ này và nguyên thân có tình cảm rất tốt. “Nàng” bị bệnh rất nhiều ngày, đứa trẻ này vẫn luôn nép vào cô không nói một lời, Giang Hồi năm lần bảy lượt muốn ôm đi cũng không được, tựa như một con vật nhỏ cố chấp.
Sư Nhạn Hành dừng tay, theo bản năng vươn tay vỗ nhẹ vào tấm lưng gầy nhom của nữ hài tử hai cái, sau đó quấn chăn kín.
Sau đó đứa trẻ lại chìm vào giấc ngủ say, lúc này nàng mới nói nhỏ: “Ta lộ ra sơ hở ở đâu rồi phải không?”
Nàng đã cố gắng hết sức để dựa sát vào nguyên chủ trong ký ức của mình, không ngờ vẫn bị nhìn ra manh mối.
Có lẽ chủ nhân cơ thể này cũng mới mười hai tuổi, từ nhỏ đến lớn chưa từng xa nhà, việc làm và dấu vết cuộc sống trong ký ức ít ỏi đến đáng thương, Sư Nhạn Hành chỉ đơn giản lướt qua mấy lần đã ghi nhớ kỹ.
Mặc dù Sư Nhạn Hành xuyên qua và nguyên chủ cùng tên cùng họ, nhưng tính cách và hành động khác nhau một trời một vực, vì đề phòng việc lòi đuôi, hôm nay nàng cố tình không nói hoạch làm việc quá nhiều, không ngờ nàng vẫn không giấu được nữa.
Nghe nàng nói như vậy, Giang Hồi rơi lệ.
Nếu như trước đó bà ấy còn thấy có ba phần may mắn trong lòng, nhưng câu trả lời này đã hoàn toàn nghiền nát chút suy nghĩ hy vọng cuối cùng vừa rồi.
Nữ nhi của bà ấy thật sự đã chết rồi.
“Không có sơ hở gì, chỉ là ta cảm thấy ngươi không phải người ấy.”
Đây là trực giác của một mẫu thân.
Hài tử ruột thịt chào đời từ trên chính người mình, do chính tay mình ngày đêm nuôi nấng, làm sao bà ấy có thể không nhận ra được!
Chỉ bởi vì điều này?
Cho nên một ngày ngắn ngủi đã kết luận?
Sư Nhạn Hành nghe vậy có hơi kinh ngạc, nàng im lặng một lúc lâu, rất chân thành nói: “Xin lỗi.”
Đời trước, nàng chưa từng nhận được chút tình thương nào của cha mẹ, cũng chưa từng thành thân sinh con, cho nên nàng cũng không hiểu cái gì gọi là trực giác huyết thống này.
Giang Hồi liếc nhìn nàng, nước mắt rơi càng nhiều.
Bà ấy thật sự rất đau lòng, nước mắt chảy dài theo gò má, trong chốc lát đã thấm ướt vạt áo.
Nàng bà ấy lại rất kiềm chế, bà ấy sợ đánh thức tiểu nữ nhi nên tiếng nức nở như bóp ra khỏi tâm can tì phổi.
Nó khiến người nghe càng thấy chua xót trong lòng.