Nguyện Ước Thành Sự Thật

Chương 1

Sau kỳ thi đại học, tôi đã mạnh dạn tỏ tình với người anh trai trong gia đình nhận nuôi tôi.

Anh ấy suýt tát tôi.

Sau đó, khi tôi bắt đầu hẹn hò với một chàng trai khác, anh ấy đỏ mặt, đứng trước mặt tôi, nói giọng khàn khàn:

"Đứa bé hư, em không thích anh nữa à?"

Ngày nhận kết quả kỳ thi đại học, anh trai còn lo lắng hơn cả tôi.

Một tay che mắt không cho tôi nhìn, tay kia thì lo lắng bấm chuột liên tục.

"Đừng nhìn, anh thả tay ra thì em mới được nhìn!"

"Lạy Chúa, chắc chắn phải che chở cho Nghiên Nghiên thi vào trường đại học tốt đấy! Con sẵn sàng đổi 3 năm tuổi thọ của mình để em ấy đủ điều kiện đậu vào trường 985 (đại học danh tiếng Trung Quốc)!"

Tôi co rúm trong lòng anh ấy, cười toe toét.

Anh ấy luôn biết cách làm tôi vui vẻ.

"Nghiên Nghiên, bất kể kết quả như thế nào, anh vẫn tự hào về em, được không nè?" Anh ấy thì thầm vào tai tôi, hơi thở nóng ấm như lông chim nhẹ nhàng chạm vào tai tôi.

Tôi đỏ mặt, khuôn mặt nóng bừng, "Ừm."

Anh ấy đột nhiên buông tay che mắt tôi ra.

Tôi nhìn thấy tổng điểm trên màn hình máy tính và cả nụ cười của anh ấy, "Không tồi chút nào, Nghiên Nghiên thi rất tốt."

Anh ấy cười gian tà, véo má tôi, "Đi thôi, anh đưa em đi ăn!"

Tôi bĩu môi, hất tay anh ấy ra, "Đau!"

"Đúng là em bé nhõng nhẽo."

Anh ấy nói như vậy, nhưng vẫn xoa xoa má tôi rồi cười tươi tựa như ánh mặt trời.

Và từ lâu, tôi đã thích anh trai của mình, đã thích anh ấy rất nhiều năm.

Từ khi được gia đình nhận nuôi, tôi dần dần thích anh ấy.

Tôi tên là Tô Nghiên, đây là cái tên mà bố mẹ nuôi đặt cho tôi. Họ còn có một người con trai, lớn hơn tôi ba tuổi tên là Tô Tiện.

Năm tôi 7 tuổi, họ đưa tôi từ trại mồ côi về nhà, từ đó, toàn bộ thế giới của tôi chỉ có bóng dáng anh ấy, anh trai của tôi.

Vào ngày hôm nay, tôi quyết định tỏ tình với anh ấy.

Tôi thi khá tốt nên cả gia đình đều rất vui mừng.

Buổi tối, chúng tôi đặt bàn tại một nhà hàng ngoài trời nhằm tổ chức một bữa tiệc để ăn mừng.

Trên bàn ăn, bố mẹ nuôi suýt khóc, nói rằng cuối cùng họ cũng đã nuôi dạy hai chúng tôi nên người.

Anh trai tôi cười cười tố cáo răng: "Đừng có bảo chỉ riêng con bé là người có công, con còn phải hy sinh thời gian hẹn hò vào buổi tối để giúp con bé ôn tập đây, nếu không đỗ thì đáng đánh đấy!"

Tôi sững sờ một lúc.

Mở miệng, giọng nói cứng đờ.

"Anh đã có bạn gái rồi à? Tại sao không nói với em gì cả, đã nói là sẽ nói cho em biết mọi thứ cơ mà?"

Anh trợn mắt nhìn tôi, "Còn chưa có đâu. Làm gì có ai, mỗi ngày đều bị em hỏi đông hỏi tây, cứ như bị truy hỏi tìm kiếm đối tượng vậy!"

"Chờ em lên đại học là tốt rồi, đến lúc đó thì anh sẽ được yên tĩnh.”

"Hừ, đến lúc đó em cũng sẽ đăng ký vào trường cùng thành phố với anh, em sẽ quấy rầy anh đến chết!" Tôi nói một cách quả quyết và không cam lòng.

Nước mắt, suýt chút nữa trào ra. Mũi cay cay.

Tôi nghĩ mắt mình hiện tại hẳn đang hồng hồng nên có chút hốt hoảng đứng dậy: “Con đi vệ sinh ạ”. Khi ra tới hành lang, anh ấy cũng đi theo tôi.

“Làm sao vậy? Không vui cũng không đến mức khóc luôn chứ.”

Tôi cắn chặt môi, nhìn chằm chằm vào anh ấy.

Anh ấy dường như hơi hoảng loạn.

"Em làm sao vậy? Anh cảnh cáo em không được khóc! Nếu em khóc, anh sẽ rất khó xử đó biết không?"

Tôi nuốt nước bọt, "Anh à, không phải anh từng nói nếu em học giỏi anh sẽ thưởng cho em à?"

Anh ấy cười nhẹ, "Ồ - ra là tới đòi hỏi anh sao? Được, nói đi, em muốn cái gì?"

"Em..." Tim tôi đập nhanh như trống, chìm đắm trong sự yêu chiều.

Tôi có lẽ thực sự là đầu óc nóng lên, dũng cảm hơn và nói ra bốn chữ.

"Anh, em thích anh!"

Anh ấy sửng sốt, đôi mắt mở to.

Trong tích tắc, tôi thấy điều gì đó phức tạp trong mắt anh ấy. Nhưng sau đó, cằm anh căng chặt, khí chất sắc bén như dao.

Thực ra, khi không cười, anh ấy trông khá hung dữ.

"Em nói gì?"

"Em nói, em thích anh..."

Nét mặt của anh ấy trở nên u ám đến đáng sợ, "Nói lại một lần nữa xem, em nói gì?"

Giọng nói của anh ấy mang theo sự khống chế, làm tôi run lên một chút.

Nhưng tôi vẫn dũng cảm nhìn chằm chằm vào anh, "Em nói, em thích..."

"Câm miệng!"

Anh ấy nói lớn tiếng, như một viên đá nặng rơi vào đôi tai của tôi.

Mắt tôi chất chứa nước mắt và cả sự mờ mịt.

Nhiều năm qua, anh ấy chưa từng đối xử khắc nghiệt với tôi, trừ khi có người đưa thư tình cho tôi vào cấp hai, hoặc khi có những chàng trai từ lớp bên cạnh rủ tôi cùng về nhà khi tan học.

Tôi gần khóc, "Anh ơi, em không thể nói em thích anh được sao..."

Anh ấy nhăn mặt, giây sau giơ tay lên.

Nhưng rồi đến nửa chừng thì lại dừng lại.

Tôi nhìn chằm chằm anh ấy, cuối cùng anh ấy đã buông tay.

Lời nói đã trở nên lạnh lẽo: "Em có tự trọng không, tôi là anh trai của em."

"Nhưng anh không phải là anh trai ruột của em, chúng ta không có quan hệ ruột thịt gì với nhau?!" Tôi phản đối như mèo xù lông nhưng không thể ngừng rơi nước mắt.

"Nếu em còn có lòng tự trọng, hãy coi như chưa nói ra những điều này, anh cũng sẽ vờ như không nghe thấy." Anh ấy nghiêng đầu, biểu hiện cực kỳ nghiêm túc và lạnh nhạt.

Như đang nhìn về phía một người lạ.

Tôi cảm thấy mình giống như một con hề.

Tại sao lại như vậy…

Tôi tưởng anh ấy thích tôi, nếu không anh ấy sao lại đối xử tốt với tôi, tại sao lại giận dữ khi có con trai đưa thư tình cho tôi..

Tôi tưởng chúng ta chỉ còn chờ bước nói ra, nhưng sau khi nói ra, lại thành như vậy.

Tôi cảm thấy mình sắp điên lên. Phục vụ bưng khay đựng đồ đến và va vào tôi, tôi và cả tô canh cùng rơi xuống sàn nhà.

Tôi đang mặc một chiếc váy ngắn ngang đầu gối, canh nóng bị đổ ra, phần lớn rơi trên sàn nhà, còn một phần nhỏ rơi lên chân của tôi.

Tôi khẽ rêи ɾỉ vì đau.

Anh ấy ngay lập tức chạy đến, "Nghiên Nghiên!"

Anh ấy vội vàng kiểm tra vết thương của tôi, vẻ mặt hoảng sợ và mang chút điên cuồng, giọng nói run lên.

"Không sao chứ Nghiên Nghiên, có đau không?"

Tôi không hiểu.

Anh ấy rõ ràng quan tâm tôi hơn bất cứ ai, tại sao anh ấy lại nói với tôi như vậy.

Anh ấy có thực sự thích tôi không?

Đau, thật sự đau…

Nhưng lòng tôi còn đau hơn thế.

"Đau đến như vậy sao?" Anh trai tôi nhăn mày, "Đi, đi bệnh viện!".

Mẹ tôi lúc này cũng ra ngoài, hoảng hốt chạy đến gần, "Nghiên Nghiên, chuyện gì vậy?! Lão Tô, Lão Tô!".

"Vừa nãy em va chạm với nhân viên phục vụ, bị bỏng chân, con đưa em đi bệnh viện." Anh nói xong và định đến giúp tôi, nhân viên phục vụ cũng mang đến bịch đá.

Tôi đẩy anh ấy ra, "Đừng giúp em!".

"Sao vậy? Các con cãi nhau à?" Mẹ tôi vội vàng đánh vai anh ấy "Tại sao ngày ngày đều chọc Nghiên Nghiên tức giận!".

Nhưng anh trai trai không còn cười như trước, giọng nói lạnh lùng.

"Đã đến lúc nào rồi, đừng cứng đầu nữa".

"Ai cứng đầu chứ, em chỉ không muốn anh giúp đỡ, em có thể tự đi được". Tôi không muốn cãi lại anh ấy, nhưng lúc này tôi thật sự không muốn nói chuyện với anh ấy.

Tôi cắn chặt răng, dùng tay chống đất để đứng lên.

Nhưng thật sự rất đau, đôi chân như bị chuột rút, không thể đứng dậy được. Mẹ tôi thấy vậy liền đến đỡ tôi.

Anh nhăn mày, môi mỏng mím chặt, "Tô Nghiên, em nghiêm túc chứ?".

Tôi không muốn để ý đến anh ấy.

Anh ấy đột nhiên đến gần, một tay ôm eo tôi, một tay luồn vào đôi chân nhỏ nhắn của tôi, tự mình ẵm tôi đi.

Tôi chỉ cảm nhận được khuôn mặt của anh ấy đột nhiên gần thật gần, tôi thậm chí có thể ngửi thấy mùi hương từ cơ thể anh ấy, cảm giác như bản thân như đang bay lên không trung.

"Anh anh...anh làm gì vậy?"

Anh ấy đang làm gì vậy, tôi không phải là đứa trẻ, hành động như thế làm tôi cảm thấy mất mặt quá.

"Để em xuống đi!".

Tôi đỏ mặt, đạp liên tục, dùng tay đánh vào ngực anh ấy.

Anh ấy cúi đầu nhìn tôi một cái, cười cười ác ý, "Còn động đậy nữa, anh sẽ ném em xuống đấy."

Tôi sợ đến mức không dám di chuyển, hai tay còn giữ chặt lấy anh ấy.

Mẹ tôi cười bên cạnh, đặt túi đá lên chỗ bị phỏng, "À, hai đứa trẻ này, một ngày không cãi nhau là không được, phải không?"

Suốt đoạn đường đi, mặt tôi đỏ như gấc.

Như thể mọi người trong nhà hàng đều đang bàn luận về chuyện của chúng tôi, tôi sợ đến chỉ có thể nhìn về phía anh ấy.

Tôi lén nhìn anh ấy.

Anh ấy vẫn nghiêm túc, ôm tôi vào lòng như một tướng quân băng qua mọi chông gai, xua tan mọi ác mộng.

Nhưng anh ấy không thích tôi, còn nói tôi không biết xấu hổ…

Nghĩ đến đó, trong lòng tôi lại cảm thấy cay đắng.

Đến bệnh viện, bác sĩ nhanh chóng kiểm tra cho tôi.

"Không có chuyện gì lớn, may là hai người đã kịp dùng túi đá làm lạnh, thoa chút kem giảm đau và nghỉ ngơi vài ngày là khỏi."

Ba mẹ tôi thở phào nhẹ nhõm.

Anh trai tôi vẫn cứ nhìn chằm chằm vào vết bỏng, "Có để lại sẹo không?"

"Không nghiêm trọng, sẽ không có sẹo."

"Nếu có thì để đó đi, dù sao cũng không ai nhìn thấy." Tôi thì thầm nói.”

"Tô Nghiên, em đang làm cái gì vậy, có thể quý trọng thân thể mình hơn một chút được không!" Anh ấy cao giọng mắng tôi.

Lại mắng tôi.

Đêm nay anh làm tôi tức bao nhiêu lần rồi.

Mặc dù tôi là người đau lòng nhưng anh sao cứ giận như vậy.

Tôi cụp mắt, nước mắt chảy xuống, "Em chỉ nói vậy thôi mà, anh làm sao lại hung dữ vậy chứ!".

"Chỉ là nói, có thể nói gở về chính mình sao? Không biết xui xẻo sao?" Anh đen mặt hơn.

Tôi…

Tôi không tranh luận với anh nữa, không có hứng thú để cãi nhau.

"Được rồi, được rồi, Tô Tiện, sao lại cãi nhau nữa vậy?". Mẹ tôi ngồi bên cạnh lắc đầu.

Tôi im lặng ngồi trên ghế, anh trai tôi dùng thuốc chữa bỏng lấy ở quầy thuốc bôi lên chân tôi.

Anh ấy đứng bên cạnh, nhìn chân tôi rồi cẩn thận bôi từng đường một.

Tôi biết anh trai tôi quan tâm tôi, ngoài bố mẹ ra, anh là người quan tâm tôi nhất.

Nhưng, anh không thích tôi...