Cửa lớn Lan Thiện Đường đã đóng từ lâu, đại sảnh vẫn còn bừa bộn như lúc dân chúng mới nghe về ôn dịch mà thất kinh chạy ra ngoài. Cửa sổ và cửa đại sảnh vẫn đóng chặt, trong sảnh tối tăm, u ám.
Trì Võng buông xuống tâm tư, mở một cánh cửa sổ cho ánh nắng tràn vào, thì thấy y quán mở ở đối diện Lan Thiện Đường.
Không giống với Lan Thiện Đường vắng như chùa bà đanh, y quán này còn có cả tiểu đồng đón khách, bệnh nhân tới lui không dứt, sinh ý tràn trề.
"Huyên Thảo Đường sao?" Trì Võng trầm ngâm nói: "Chưa tới trăm năm mà Lan Thiện Đường đã rơi xuống hoàn cảnh này? Người khác còn dám mở y quán ở ngay đối diện, người ta đánh đến tận cửa rồi mà cũng không dám đánh trả sao?"
Trì Võng lại nhớ đến đại phu quản sự kia của Lan Thiện Đường, cũng chỉ lắc đầu ngao ngán.
Có loại đại phu như vậy, muốn không sa sút cũng khó.
Trong phòng nhỏ nọ, nam tử đang chăm sóc nữ nhi của hắn. A Miễu đang sắc thuốc trong hậu viện, y quán lớn như vậy lại càng thêm vắng lặng.
Trì Võng quen cửa quen nẻo đi đến sau quầy trưởng quỹ, tiện tay lấy ra mấy quyển ghi chép bệnh án gần đây, bắt đầu lật xem.
Ở hậu viện, A Miễu đã nhóm xong lửa, đang sắc thuốc trong ấm, lại nghĩ đến Trì Võng đang ở trong sảnh, vội vàng rửa tay, đi vào pha một ấm trà ngon cho Trì Võng, cung kính dâng lên: "Lão sư, ngài đã bận rộn cả ngày rồi, cũng do ta sơ ý, lại quên mang cho ngài chén trà nhuận họng."
Trì Võng cảm tạ rồi nhận chén trà, lại nhìn sang Huyên Thảo Đường bên ngoài: "Y quán đối diện mở từ bao giờ?"
Thấy trước cửa Huyên Thảo Đường náo nhiệt, A Miễu u ám nói: "Y quán đối diện đã mở được hơn ba năm. Khoảng tầm bốn năm năm trước Huyên Thảo Đường bắt đầu đầu phát triển mạnh mẽ ở nam cảnh. Mỗi khi Huyên Thảo Đường mở tiệm mới thì đều đào người của Lan Thiện Đường chúng ta đi, đã vậy, lại còn chuyên mở đối diện Lan Thiện Đường, không thèm tránh né."
"Bọn họ có đại phu giỏi nhất, bán dược liệu giá rẻ nhất, chúng ta xuống một giá, họ liền hạ hai giá, rất nhiều y quán của Lan Thiện Đường đã bị họ ép đến mức phải đóng cửa."
Trì Võng gật đầu, tiếp tục xem bệnh án, không hỏi thêm câu nào.
Thấy phản ứng của Trì Võng, A Miễu không khỏi nghi hoặc, bèn hỏi: "Lão sư, ngài cũng là đại phu của Lan Thiện Đường sao?"
Trì Võng đáp: "Đúng vậy."
"Vậy ta nên xưng hô với ngài như thế nào?"
Đọc hết mớ bệnh án trong nháy mắt, Trì Võng xem qua đơn thuốc cũng nắm được trình độ của đại phu ở Lan Thiện Đường này. Thuận miệng nói: " Ta họ Trì."
Vừa nghe xong, "bốp" một tiếng, nữ đại phu ngã ngửa ra đất.
Có bị đánh cũng không ngã ra thế này được, Trì Võng kỳ quái nhìn nhìn nàng. A Miễu trông rất kích động, lật mặt như trở bàn tay, nàng liền chạy đi xem hòm thuốc của Trì Võng, mắt sáng lấp lánh.
Hòm thuốc Trì Võng mang theo có rất nhiều ngăn, trên mỗi ngăn khắc một con hồ điệp, mỗi con hồ điệp đều được khắc cực kỳ tinh xảo, không con nào giống con nào.
Nam tử trẻ tuổi, mang hòm thuốc khắc hình hồ điệp, giống hệt với miêu tả về Trì thần y.
"Trời đất ơi, ngài chính là người của Trì gia..." Nữ đại phu kích động nói: "Con cháu Trì gia chỉ cần thành nghề xuất thế, đều đến Lan Thiện Đường hành y, chắc chắn trở thành thần y đương thời..."
A Miễu vốn đã vô cùng cung kính với y, giờ lại như gặp được quan âm bồ tát, chỉ thiếu mỗi nước dập đầu dâng hương, vái sống Trì Võng.
Trì Võng mượn Lan Thiện Đường hành y suốt mấy trăm năm, làm gì cũng khiêm tốn, tuy rằng truyền thuyết về y đã được lan truyền khắp nơi, nhưng cứ cách một đoạn thời gian y lại biến mất, không ai nắm được tung tích, hẳn là không nổi danh đến vậy đi?
Mọi người đều chấp nhận lời giải thích về gia tộc thần y, tuy nói là Trì gia, nhưng từ trước tới nay đều chỉ có một mình y, nhằm che giấu việc trường sinh bất lão để tránh phiền phức.
Thấy nữ đại phu trước mắt đã mừng muốn điên rồi, Trì Võng bèn đổi đề tài: "Ta đã xem bệnh án của ngươi, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
"Hai, hai mươi mốt ạ."
Trì Võng hứng thú hỏi: "Hai mươi mốt đã được thế này rồi, hẳn là đã học y vài năm rồi đúng không? Sao lại muốn hành y?"
"Ta học y vì muốn làm đại phu giống như sư tổ Thiện nương tử."
Đây là lần thứ hai Trì Võng nghe thấy A Miễu gọi lão tổ của Lan Thiện Đường là "Thiện nương tử". Lúc trước bận cứu người nên Trì Võng còn chưa kịp hỏi, giờ lại muốn nói chuyện tỉ mỉ một chút.
"Đại phu có đạo, tận tâm trị bệnh là di huấn của tổ sư gia mà mỗi đại phu Lan Thiện Đường đều phải ghi tạc trong lòng."
Nói hết câu, Trì Võng hơi dừng lại, y nhìn A Miễu, nhẹ cười một cái nói: "Nhưng trong tình huống ngày hôm nay, không phải vị đại phu nào cũng lựa chọn đặt an nguy của bệnh nhân lên trước an toàn của bản thân."
" A Miễu, cái gốc của ngươi rất tốt." Trì Võng nói một cách khách quan, "Ta đã đọc ghi chép trong bệnh án, ngươi là một đại phu có tài, quan trọng nhất là ngươi có cái tâm của một đại phu. Mong rằng sau này, cho dù ngươi đi tới đâu, đều sẽ đưa ra lựa chọn giống như hôm nay, dù thế nào cũng giữ vững sơ tâm của mình."
A Miễu nghiêm mặt nói: " Thưa vâng."
Trì Võng lại bình thản chỉ ra: "Lan Thiện Đường sa sút đến ngày hôm nay, một phần do có y quán khác cạnh tranh, mà bản thân nó cũng có chỗ đáng trách. Y thuật suy giảm, y đức mai một, làm sao giữ được vị trí trong thiên hạ."
Dù nói đến chuyện nghiêm trọng như vậy, Trì Võng vẫn giữ nét mặt bình tĩnh hòa hoãn, ngữ khí chậm rãi: "Đã đến lúc Lan Thiện Đường phải thay máu để có thể tiếp tục phát dương quang đại, không thể để truyền thừa suốt bảy tám trăm năm nay đứt đoạn như thế được."
Lan Thiện Đường có đến mấy trăm y quán trải khắp đại giang nam bắc, việc chỉnh đốn nào lại dễ dàng như vậy?
Khi nói những lời này, Trì Võng cũng không tỏ ra kích động hay quá nghiêm túc, y vẫn bình thản như đây chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc đến.
Thế nhưng nhìn y bình tĩnh như vậy, không ngờ lại có thể khiến người nghe tin phục trong lòng.
Vì vậy mà A Miễu càng tin tưởng Trì Võng hơn, Trì Võng nói một câu, nàng đáp một câu, tràn đầy hy vọng, giống như đã thấy được tương lai của Lan Thiện Đường.
Nhưng Trì Võng cũng đã nhìn quen vẻ mặt này của nàng, năm đó khi y còn là quốc sư, vô số thuộc hạ đều nhìn y với ánh mắt sùng bái như vậy. Nên khi thấy ánh mắt A Miễu, y cũng chỉ cười khẽ rồi đổi chủ đề.
"A Miễu, ta đã hành y nhiều năm nhưng chưa từng thấy ai gọi sư tổ là Thiện nương tử, sao ngươi lại gọi người như vậy?"
A Miễu đáp: "Ta cũng là nữ đại phu, hiểu được nỗi niềm của Thiện nương tử, nếu người dưới suối vàng có linh thì e là cũng không muốn bị gọi là Trang Hầu phu nhân."
Không ngờ A Miễu lại nói như thế, Trì Võng ngưng thần nhìn nàng.
"Khuê danh của sư tổ là Thiện nương. Người có y thuật trác tuyệt, có thể cải tử hoàn sinh. Người sống giữa thời tứ phương chư hầu chiến loạn, đã cứu giúp cho rất nhiều người trong khói lửa chiến tranh, là nữ tử truyền kỳ ở thời đại đó."
Trước mặt Trì Võng, lúc đầu A Miễu còn hơi thận trọng, nhưng khi nhắc đến người nàng sùng bái, càng nói càng hăng, cũng dần dần thả lỏng bản thân.
"Vào tám trăm năm trước, trước lúc Mộc Bắc Hy... chính là Thủy hoàng đế nhất thống thiên hạ, từng có một thời gian dài mà quần hùng cát cứ khắp nơi. Trong đó, chỉ có một chư hầu có binh lực có thể đối trọng được với Thủy hoàng đế, chính là Trang Hầu, ông ta ngưỡng mộ Thiện nương tử nổi danh thiên hạ, đã hỏi cưới người."
A Miễu bóp tay tiếc hận: "Tiếc là sư tổ bị gạt, sau khi thành hôn với Trang Hầu lại bị cấm xuất đầu lộ diện, ông ta không cho người ra ngoài cứu người. Người bị vây trong tường cao hậu viện, nếu người được an hưởng hạnh phúc thì cũng không nói làm gì. Ai mà nghĩ Trang Hầu tuy có trong tay vạn binh mã, gia thế hiển hách vậy mà lại là kẻ mặt người dạ thú."
"Sách sử còn chép lại, Trang Hầu tàn bạo vô lối, ông ta lừa gạt cưới được sư tổ, lại dùng danh tiếng của người để chiêu binh mãi mã, không được bao lâu đã lòi đuôi chuột, thu nạp thϊếp thất xinh đẹp, đến hài tử cũng không tha, vừa mắt ai thì bắt vào trong phủ, đúng là hoang da^ʍ vô độ."
Trì Võng lật bệnh án trong tay, đôi lúc lại dừng lại.
A Miễu không cam lòng nói tiếp: "Sau khi Thiện nương tử thành thân, phát hiện ra trượng phu của mình là loại người gì, không nói cũng biết trong lòng người thống khổ đến mức nào, người sinh hạ trưởng tử cho Trang Hầu, mấy năm sau thì u uất mà chết."
"Giá mà Thiện nương tử sinh muộn tám trăm năm, sống ở Trọng triều này, nữ tử không cần thành thân cũng không bị đàm tiếu, xuất đầu lộ diện cũng không bị áp lực lớn như thế, là một nữ đại phu tự do tự tại, đường đường chính chính hưởng tôn kính của dân chúng..."
Nàng lại thở dài một cái: "Sư tổ tuy rằng bất hạnh, nhưng vạn hạnh là y thuật của người không bị chôn vùi trong tường cao Hầu phủ. Thiện nương tử chỉ có một nhi tử, may mà ngài ấy không giống Trang Hầu, vị Trang thiếu gia này kế thừa được phẩm hạnh của Thiện nương tử..."
Trì Võng có vẻ không muốn nói tiếp chuyện này, lại dựa vào lời A Miễu vừa nói mà đổi chủ đề: "Như vậy ở Trọng triều, nữ tử được làm những gì?"
Hỏi câu này để chuyển đề tài, mà ít nhiều cũng có chút tư tâm của y.
Tỉnh dậy sau giấc ngủ say, y thấy triều đại bây giờ không giống trước đây. Y muốn lặng lẽ thu thập thông tin về triều đại này càng sớm càng tốt, tránh lộ ra sự khác biệt.
"Chuyện nữ nhân có thể làm nhiều lắm, làm hoàng đế cũng còn được." A Miễu nói tiếp: "Hơn trăm năm nay ở Trọng triều, tất cả hoàng thất, tôn thất đều sinh nữ nhi, nử tử kế vị chính là nữ hoàng đế."
Trì Võng: "... Nữ hoàng đế à?"
A Miễu càng tự tin nói: "Sau này thì không chắc, vì sau cả trăm năm thì cuối cùng đã có tôn thất sinh được một nam hài. Ai bảo hắn lại là nam hài chứ? Thế là hắn trở thành một hoàng trữ bị thất sủng, bị đối đãi thế nào thì cả Trọng triều đều biết."
Trì Võng cảm thấy có điểm không hiểu nổi: "Chờ đã, hài tử trong tôn thất cũng có thể trở thành hoàng trữ sao?"
"Trong hoàng tộc Trọng triều có nhiều người không kết hôn, đoạn tụ cũng không thiếu, huyết mạch mỏng manh. Cho nên chỉ cần mang họ Phòng, tuổi tác thích hợp, thì xuất thân từ chi họ nào cũng có tư cách làm hoàng trữ."
Trì Võng: "..."
Đầu tiên không nói hoàng thất trọng nữ khinh nam, hài tử tôn thất cũng có thể tranh giành ngôi vị hoàng đế...
Nhưng lại có thể danh chính ngôn thuận mà không thành thân, đoạn tụ cũng được à?
Chỉ mới hơn trăm mà thói đời lại biến đổi đến thế sao?
Dù đã sống mấy trăm năm, nhưng Trì Võng thấy mình vẫn còn xanh và non lắm.
Đây là lần đầu tiên tỉnh lại sau giấc ngủ sâu, y thấy mình đã biến thành "cổ nhân" rồi.
Trì Võng buộc mình thôi ngơ ngác, hạ bút viết một phương thuốc. "Ngươi... sắc thuốc này mà uống, phòng ôn dịch."
"Vâng." A Miễu lớn tiếng đáp, cầm phương thuốc đi ra ngoài.
Sau khi A Miễu rời đi, Trì Võng lại ngẩn người trong Lan Thiện Đường một lúc lâu.
Y cảm thấy hình như lần này mình ngủ hơi lâu, tỉnh dậy đã lỡ mất rất nhiều chuyện, thế giới bên ngoài biến đổi nhanh tới mức y không ngờ tới.
Trong lúc còn đang bồi hồi, y lại bị tiếng huyên náo bên ngoài cắt đứt dòng tâm tư.
Huyên Thảo Đường ở đối diện cửa sổ đang mở của Lan Thiện Đường, mà lão nhân gia bị gãy chân được nông phu đưa lên trấn trị liệu lại vừa vặn nhìn thấy Trì Võng ở phía bên này.
Quản sự y quán đang nhỏ giọng nói chuyện với nông phu.
Nông phu trung tuổi ra khỏi Huyên Thảo Đường.
Một lát sau, cửa lớn đang đóng chặt của Lan Thiện Đường phát ra tiếng động lớn.
"Ngươi, cái tên tiểu tử vô liêm sỉ thấy chết không cứu. Mau cút ra đây cho ta!"
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Phòng Ổ - khai quốc hoàng đế vô lực nói: "Năm đó chỉ ước sinh được nữ nhi, ai ngờ lại linh nghiệm như vậy, khiến cho Phòng thị ta trăm năm qua chỉ sinh được toàn là nữ nhi."
Thân đệ đệ của hắn - Phòng Trọng Minh nói: "Đoạn tụ do ta khởi sướиɠ, nồi này để ta gánh đi."