Trọng Sinh Chi Sử Tiền Đại Hùng Dưỡng Mễ Trùng

Chương 18: Buổi tối hỗn loạn

“Còn có yêu cầu gì nữa sao?” Đại Hùng nhìn Thước Trùng, ánh mắt bắt đầu biến đổi.

“Không, đã đủ rồi.” Ánh mắt Đại Hùng tỏa sáng, mang theo tia cuồng dã và hứng thú. Thước Trùng đã quá rõ ánh mắt này có nghĩa là gì. Bất quá hôm nay cậu thấy ánh mắt này trở nên đặc biệt rung động lòng người. Thước Trùng nuốt nuốt nước miếng, vô thức lùi dần ra sau.

Đại Hùng cười cười, kéo Thước Trùng ngã xuống nằm dưới thân mình, bàn tay to của hắn tỉ mỉ vuốt ve thân thể mềm mại dưới thân.

“Hì hì….. Thật là nhột.” Thước Trùng cười, muốn né tránh lại bị lực đạo mạnh mẽ của người kia ngăn lại. Hai thân hình chênh lệch nhau về mọi mặt kia dính sát, cọ xát nhau. Thân nhiệt của cả hai tăng lên trong nháy mắt.

Đại Hùng hôn lên môi Thước Trùng, mở miệng cậu ra trực tiếp xâm nhập, môi lưỡi dây dưa. Thước Trùng đã bị mê hoặc trong nháy mắt. Sao tự nhiên khả năng hôn của con Đại Hùng này lại tiến bộ như vậy hả? Đầu lưỡi của hắn khuấy đảo bên trong cái miệng nhỏ nhắn của Thước Trùng, kể cả chân răng cũng không được buông tha.

“Ô ô ….. Đại Hùng…… Ta không thở nổi nữa” Thước Trùng nghẹn thở tới mức đỏ bừng mặt, cố gắng đẩy đẩy Đại Hùng, hy vọng làm cho hắn chú ý.

“Tại sao ngươi lại ngưng thở?” Đại Hùng nhìn người dưới thân đang liều mạng thở, kì quá hỏi.

“Nói nhảm! Vừa rồi là ngươi không cho ta thở đó.” Nếu như cậu xuyên về thời tiền sử không phải là bị dã thú cắn chết mà là bị hôn cho đến khi tắt thở mà chết có được gọi là tình tiết mang đầy chất sáng tạo không nhỉ?

“Ngươi không biết thở bằng mũi à?” Ánh mắt Đại Hùng nhìn cậu càng ngày càng kì quái.

“Hả? Ha ha….. Đúng rồi ha.” Thước Trùng ngượng ngùng gãi đầu, vừa rồi hôn rất tập trung nên quên mất mình có thể dùng mũi để thở. Không có biện pháp nha, cậu rất là không có kinh nghiệm mà!

“Sau này hôn nhiều thêm chút thì tốt rồi.” Tiếp đó Đại Hùng cắn cái cằm khéo léo của Thước Trùng, ngậm vào trong miệng trêu đùa hăng say.

“Đại Hùng, hôm nay có thể không làm không?” Đột nhiên Thước Trùng tỉnh táo lại.

“Tại sao?” Đại Hùng xốc váy da của cậu lên, vuốt vuốt “tiểu Thước Trùng ” khiến cho cậu run lên từng đợt, cưởi tà.

“Không phải ngươi cũng rất muốn sao?”

“Ta ….. Uh….. Ta cũng muốn……. Nhưng mà Hoa Ngọc…”

Nghe được cái tên này, Đại Hùng cũng dừng lại.

Thước Trùng ngồi dậy, vỗ vỗ bộ ngực có chút phập phồng đang thở gấp của Đại Hùng. Cậu cũng biết cái người tiền sử này nói chuyện với mình cả đêm cũng đã dùng hết tất cả sự kiên nhẫn của hắn rồi nhưng làm việc đó ở địa phương này làm cậu cảm thấy rất không thoải mái.

“Đại Hùng, ngươi mới nói với ta là vừa rồi ngươi đã cự tuyệt Hoa Ngọc. Ta nghĩ nhất định nàng sẽ cảm thấy không tốt. Dù sao nơi này là bộ lạc của nàng, chúng ta cũng không nên làm ở đây.” Thước Trùng cũng không phải là người thiện lương gì, chỉ là vì cậu biết quá khứ của Hoa Ngọc và Đại Hùng rồi thì chính cậu cũng hiểu được chuyện này có chút không được tự nhiên.

“Ừ, ngươi nói rất đúng.” Đại Hùng thở phào nhẹ nhõm, nhớ tới bộ dạng khổ sở của Hoa Ngọc ngày hôm nay, trong tâm hắn cũng thấy áy náy.

“Được rồi, ngươi ngủ trước đi.” Nói xong Đại Hùng đứng dậy đi ra ngoài.

“Ngươi muốn đi đâu? Không ngủ cùng ta sao?”

“Ta sợ chính mình khống chế không nổi, ta qua cách vách ngủ.”

“Hả, ha ha ha ha…..” Gãi gãi mũi, nhìn ánh mắt vẫn nóng như lửa của Đại Hùng, Thước Trùng ngượng ngùng cười.

“Ngươi chuẩn bị cho tốt đi, sáng sớm mai chúng ta đi.” Đột nhiên Đại Hùng nói.

“Gấp vậy.” Hỏi vậy nhưng Thước Trùng cũng không muốn tiếp tục ở lại chỗ này nữa. Có rất nhiều mỹ nhân nhưng cậu không có phúc hưởng thụ.

“Rời khỏi đây sau đó tìm một nơi tốt chút.”

“Sao vậy?”

“Ta muốn làm ngươi.” Đại Hùng hào phóng thừa nhận khát vọng của bản thân. Không được làm ở đây thì đương nhiên là phải nhanh chóng đi tìm một chỗ để mình có thể giải quyết du͙© vọиɠ rồi, hắn cũng không phải là loại người để cho thân thể mình chịu ủy khuất.

“Sắc Hùng!” Thước Trùng dứt khoát không thèm để ý tới hắn nữa, ngã xuống giường, quay cái mông về phía Đại Hùng.

Đại Hùng bị mắng vẫn không tức giận, ngược lại hắn còn cao hứng cười to, đi qua gian phòng cách vách.

Thước Trùng nằm một lát thì phát hiện có tiếng bước chân tới gần, ngẩng đầu lên thì thấy tiểu cô nương tên Hoa Mỹ kia đang đứng ngay đầu giường của cậu, hung tợn nhìn cậu, ánh măt nàng như hận mình không thể an tươi nuốt sống cậu. Là bực bội mình khiến cho nàng bị cấm túc sao? Thế nhưng cậu mới là người bị hại, bị đập đầu hôn mê nha.

“Ngươi là cái đồ vô liêm sỉ!” Hoa Mỹ tức giận mắng.

Đây là lời kịch mắng chửi người kinh điển trong lịch sử đã lâu rồi, người nơi này cũng dùng sao? Trong nháy mắt Thước Trùng cảm thấy có chút bối rối, chờ xem Hoa Mỹ này muốn làm cái gì.

“Ngươi với Đại Hùng, các ngươi…..” Hoa Mỹ run rẩy cả người, lấy tay chỉ thẳng vào Thước Trùng, hận không thể bóp cậu chết giải hận.

“Các ngươi thật ghê tởm!”

“Ghê tởm?” Quả nhiên cậu vẫn ghét nhất là bị nói động tới vấn đề này. Hết lần này tới lần khác phải đối mặt với loại lời mắng chửi như thế này đã làm cho cậu sớm chết lặng rồi. Hình như nữ nhận cực đoan này chỉ có một mình tới đây làm trò thôi.

Thước Trùng liếc mắt nhìn nàng, mặc kệ Hoa Mỹ, quay đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ. Bộ dáng nhàn nhã uể oải của cậu và sự kích động muốn đánh người của Hoa Mỹ hình thành sự khác biệt rõ ràng. Thước Trùng cười cười, hỏi ngược lại.

“Ta có ghê tởm hay không, có liên quan gì tới ngươi?”

“Ngươi…… Ngươi không phải là nam nhân! Bộ dáng nhỏ yếu ngay cả một nữ nhân cũng không bằng. Ngươi lại còn cùng nam nhân có cái lọa quan hệ đó. Các ngươi…..Các ngươi….” Hoa Mỹ xông tới trước mặt Thước Trùng, giơ tay muốn đánh cậu nhưng lại nghĩ tới chuyện bản thận sẽ tiếp tục bị xử phạt thì không càm lòng thu lại tay.

Thước Trùng nhìn cái tay kia có mơ hồ có cảm giác như khung cảnh trong trí nhớ đang trùng lập với khung cảnh hiện tại. Cậu bình tĩnh nhìn chốc lát, ngáp một cái.

“Muốn ra tay thì nhanh một chút đi, ta buồn ngủ rồi.”

“Hừ! Cho ngươi đắc ý! Ta không tin ngươi lại có thể hấp dẫn hơn một ngươi phụ nữ như ta! Đại Hùng nhất định sẽ trở thành của ta!” Hoa Mỹ hung tợn nói xong thì xoay người rời đi.

Thước Trùng vừa mới nằm xuống thì lại ngồi dậy, hai tay ông lấy đầu gối, cuộn lại thành một khối, hai mắt vô thần nhìn ánh trăng bên ngoài.

Có lẽ sau khi Hoa Mỹ xoay người rời khỏi đây sẽ chạy đến phòng của Đại Hùng chứng minh mị lực nữ tính của bản thân nàng, bất quá đó cũng không phải là chuyện cậu có thể ngăn cản, có chấp nhận hay không là quyết định của bản thân Đại Hùng. Bất quá nếu hắn có muốn cũng sẽ không hứng thú với tiểu nha đầu điên cuồng kia đâu.

Vô liêm sĩ…… Ghê tởm…….



“Ngươi là đồ đần, Tiểu Bạch si! Chúng ta không muốn chơi đùa với ngươi! Tránh ra!”

“Lão tử thu dưỡng ngươi là đã quá coi trọng ngươi rồi, đánh ngươi vài cái thì đã thế nào? Có gan thì cút khỏi đây cho ta!”

“Da mặt thật là dầy mà. Lớn lên đã không đẹp, còn là một nam nhân. Ngươi dám tỏ tình với giáo thảo rồi tiếp tục xuất hiện ở chỗ này nữa!”



Những kí ức vốn tưởng rằng đã quên lại mạnh mẽ hiện lên. Sớm đã trở thành thói quen. Sớm đã chết lặng rồi. Trái tim cũng đã sớm không còn đau đớn nữa rồi. Thước Trùng vuốt vuốt ngực, cảm thụ sự trống rỗng của nơi đó.

Đã quen khóc một mình, chịu đựng một mình, cô đơn một mình, lớn lên một minh. Cậu đã sớm trở nên vô dục vô cầu rồi!

Nhưng duy nhất một thứ cậu không thể nào quên chính là cặp mắt chuyên chú của Đại Hùng, cặp mắt kia nhìn cậu không có tham vọng, chỉ một mình hắn. Sự chuyên chú này dù thế nào cậu cũng phải giữ cho bằng được.

Đại Hùng nằm ở trong phòng lật qua lật lại không ngủ được, trong đầu toàn là vẻ mặt tiểu nhân đắc ý khi nãy của Tiểu Trùng.

Hai mắt tròn tròn, khóe miệng cong cong, khuôn mặt hồng hồng. Chỉ cần một lời hứa hẹn của mình đã làm cho cậu ấy thỏa mãn giống như đã chiếm được bảo bối gì. Thật là một bảo bối xinh đẹp, ngồi một chỗ cười cười thôi cũng đã lóa mắt rồi. Đại Hùng sợ rằng sau này cho dù là Tiểu Trùng có yêu cầu gì thì hắn cũng sẽ đáp ứng chỉ vì muốn nhìn thấy bộ dáng đắc ý đến muốn tung bay của Tiểu Trùng.

“Đại Hùng, ngươi đã ngủ chưa?” Thanh âm có chút thấp thỏm vang lên. Đại Hùng mở mắt ra thì thấy Hoa Mỹ đã thoát y đang đứng trước mặt mình.

“Ngươi làm cái gì?” Đại Hùng nhíu mày, cáu kỉnh hỏi. Phụ nữ của cái bộ lạc này đều như vậy sao? Hai ngày nay cứ vây quanh hắn với Thước Tùng nháo nhào không để cho bọn hắn yên. Kiên nhẫn của Đại Hùng đã bị dùng hết rồi. Hắn thật hối hận trước đó đồng ý với Hoa Ngọc ở lại đây, thật ra hắn nên rời đi ngay sau khi giao quả đỏ kia cho Hoa Ngọc.

“Ta muốn ngủ cùng ngươi.” Hoa Mỹ cố lấy dũng khí đi về phía Đại Hùng, đem vóc dáng thướt của mình lộ ra trước mặt Đại Hùng.

Nếu như là Đại Hùng trước đây có thể còn có chút hứng thú với thân thể của nữ nhân trước mặt. Thế nhưng bây giờ hắn đối với thân thể của Thước Tùng là đã thực tủy biết vị, nhất là đêm nay khát vọng của hắn với Thước Trùng còn không được thỏa mãn, trong đầu toàn là khối thân thể trắng nõn thon gầy nam tính của cậu. Thần kinh còn đang không để ở đây, càng huống chi hắn cũng hông có bất cứ hứng thú gì với tiểu nha đầu này.

“Mặc quần áo vào, đi ra ngoài.” Đại Hùng chỉ chỉ cửa rồi nằm xuống ngủ tiếp.

“Chẳng lẽ nam nhân thì tốt hơn ta sao? Ngươi tình nguyện làm cùng một nam nhân cũng không muốn làm với ta?” Hoa Mỹ nóng nảy, hỗn hễn hét lên.

“Ngươi nói cái gì?” Đại Hùng ngồi dậy, trên mặt rõ ràng đã mang lửa giận.

“Đừng có ở trước mặt ta nói này nói nọ, chuyện này ta sẽ để tỷ tỷ của ngươi giải quyết.”

“Tỷ của ta thì thế nào? Mị lực của nàng không đủ để giữ ngươi lại thì để ta tới. Ta nguyện ý sinh hài tử cho ngươi mà!”

Đại Hùng phiền chán liếc nhìn nữ nhân không biết nhìn tình huống này, nếu như hắn muốn ở lại, thế nào lại còn đuổi tỷ tỷ của nàng mà coi trong tiểu nha đầu ngay ngô không hiểu chuyện là nàng, đem chuyện sinh hài tử nói như đang ban ơn cho hắn. Nghĩ muốn sinh hài tử của Đại Hùng thì cũng cần hắn phải nguyện ý mới được đi!

“Không cần tiếp tục thách thức sự kiên nhẫn của ta, cút đi!” Tính tình tốt của Đại Hùng khi gặp phụ nữ bây giờ cũng bị sử dụng hết.

“Hoa Mỹ, ngươi nghe cho kỹ đây, ngươi so với tỷ tỷ ngươi đã kém xa lắc. Ta ngay cả tỷ tỷ ngươi cũng không cần thì càng không cần ngươi, về sau không được làm loại chuyện này.”

“Đại Hùng, ngươi!” Hoa mỹ không nghĩ tới Đại Hùng sẽ từ chối mình, thẹn quá hóa giận đi về phía trước, đem bộ ngực của chính mình dựa sát vào Đại Hùng, vươn tay muốn ôm hắn.

Đại Hùng đang muốn đẩy tay nàng ra, đột nhiên bên tai truyền tới vài tiếng dã thú kêu. Đó là tiếng sói tru. Trong bộ lạc này lẽ ra không nên có sói chứ?

Đại Hùng cảnh giác vểnh tai. Đột nhiên nhìn thấy trên mặt Hoa Mỹ xuất hiện biểu tình vừa quỷ dị lại có vài phần đắc ý. Hắm bóp chặt cổ tay Hoa Mỹ, lực đạo rất lớn làm Hoa Mỹ nháy măt đau đớn rên lên.

“Nói! Ngươi làm cái gì?”

“Ta… Ta làm cái gì?”

“Ngươi làm gì Tiểu Trùng?”