Quả nhiên.
Cô vừa dứt lời, Lục Chiêu lập tức tiến về phía Trang Minh Nguyệt. Nhìn vẻ mặt của Lục Chiêu thì chắc chắn anh ta định tát cô ta một cái, nhưng rồi lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn…
Sàn nhà quá trơn, nên Lục Chiêu đã trượt chân và ngã sõng soài xuống đất.
Cái mặt tuấn tú của anh ta không may ngã đúng vào chậu nước rửa chân. Cô lấy điện thoại ra quay phim gửi cho Bạch Trăn Trăn, hét lên: “Trời ơi, Lục tổng quá si tình rồi, ngay cả nước rửa chân của vị hôn thê mình mà cũng chịu uống!”
Lục Chiêu bò dậy khỏi đống nước bẩn và giật lấy điện thoại của cô.
“Lâm Ngữ Thơ.” Anh ta cảnh cáo cô: “Nếu muốn tiền thì nói thẳng, nhưng nếu tôi phát hiện cô tung những tin đồn thất thiệt này cho Trăn Trăn biết thì…”
“Tôi có một vạn cách để cho cô biến mất.”
Tôi sợ quá. Thật sự rất sợ. Vì vậy, tôi đã lấy hình ảnh Lục Chiêu vừa nãy uống nhầm nước rửa chân để làm bằng chứng, rồi gửi cho một phóng viên nào đó.
Đêm đó, hashtag #LụcChiêu_uống_nước_rửa_chân_của_vị_hôn_thê lập tức trở thành xu hướng.
Nghe nói, Lục tổng đã nổi trận lôi đình, phá tan căn phòng và ra lệnh xóa bỏ tất cả tin tức, đồng thời mắng Trang Minh Nguyệt một trận.
Khi mang cơm lên lầu, cô thấy nữ chính giả của truyện ngược đang ngồi bên cạnh cửa sổ và khóc nức nở. Nghe thấy tiếng động, cô ta lau nước mắt và quay lại:
“Họ Lâm kia, cô vui lắm à?”
Cô đặt khay thức ăn lên bàn, thành thật trả lời: “Cũng được, rất vui.”
Trang Minh Nguyệt nhìn cô với ánh mắt đầy căm hận, như muốn xé tôi ra thành từng mảnh.
Cô bưng một chén canh gà đến đặt trước mặt cô ta. “Nhưng tôi không đến đây để xem cô cười nhạo đâu.”
Khuấy nhẹ chén canh gà, mùi thơm lan tỏa khắp phòng, cô cười khẽ: “Tôi đến để dạy cô cách trở thành phu nhân của Lục Chiêu.”
Trang Minh Nguyệt không tin: “Cô sẽ tốt bụng như vậy sao?”
“Tất nhiên là không.” Cô múc một muỗng canh nóng hổi cho vào miệng cô ta: “Nhưng tôi muốn hợp tác với cô.”
“Tôi giúp cô trở thành phu nhân của anh ta, còn cô trả tiền cho tôi, đơn giản vậy thôi.” Trang Minh Nguyệt bị sặc bởi chén canh, sau một lúc lâu mới bình tĩnh lại. Cô nghĩ cô ta sẽ suy nghĩ rất lâu, nhưng không ngờ cô ta lại đồng ý ngay.
“Được.” Cô ta ngẩng đầu nhìn tôi, dường như đang tính toán điều gì đó: “Tôi cảm thấy cô khác trước rất nhiều, tôi tin cô một lần, chỉ cần cô giúp tôi trở thành phu nhân của anh ta thì tiền không phải vấn đề.”