“Buổi tối tôi…” – Đoàn Dao thấy chắc là mình nên ngủ ở sô pha, sô pha cũng không nhỏ, đủ cho cậu ngủ.
Phó Ngộ Trúc chậm rãi uống nước: “Ngủ với tôi hay là ngủ sô pha, chọn đi.”
Đoàn Dao nghiêng đầu: “Ngủ với ngài ư?”
Phó Ngộ Trúc gật đầu: “Giường rộng hai mét, nếu ngại sô pha chật thì lên giường mà ngủ..”
Đoàn Dao gật đầu trong vô thức.
Phó Ngộ Trúc uống nước xong, hắn đặt cái ly xuống, tiếng ly khi va chạm với bàn trà phát ra tiếng vang giòn giã, sau đó, hắn ngồi trên ghế sô pha.
Thật ra hôm nay Phó Ngộ Trúc cười rất nhiều, nhưng từ thời khắc hắn ngồi lên cái sô pha kia mặt đã trở nên lạnh tanh. Khí thế toàn thân hắn từ từ lộ rõ ra khi không có biểu cảm sinh động che khuất, Đoàn Dao bị ép tới mức không dám ngẩng đầu lên.
“Lại đây.” – Phó Ngộ Trúc nhìn cậu.
Giọng điệu hắn cũng chẳng lên xuống gì, nếu phân biệt kỹ càng cẩn thận thì cũng không có gì khác so với giọng điệu lúc nói chuyện với cậu ban nãy, nhưng chẳng khiến mệnh lệnh này giảm bớt sự không cho phép kháng cự chút nào.
Đoàn Dao đi về phía đó, cậu đứng trước mặt hắn.
Phó Ngộ Trúc vỗ lên đùi mình.
Hàm ý cực kỳ rõ ràng.
Chưa gì đã bắt đầu rồi sao? Tim Đoàn Dao bắt đầu đập nhanh hẳn, cậu hít sâu một hơi, khom lưng khuỵu chân, ghé lên đùi Phó Ngộ Trúc, mông vừa khéo đặt ở bên chân hắn, bị bắt vểnh (mông) lên.
Phó Ngộ Trúc rất hài lòng với dáng của cậu, tuy rằng áo ngắn tay rộng thùng thình nhưng không ngăn được hắn nhìn thấy vòng eo thon khỏe được bao bọc dưới lớp vải, mảnh nhưng đầy sức mạnh.
Giây phút Đoàn Dao ghé vào trên đùi Phó Ngộ Trúc, mặt cậu cũng đã đỏ tưng bừng luôn rồi, cậu dứt khoát nhắm mắt lại.
Bàn tay Phó Ngộ Trúc đặt trên mông cậu, hắn tiện tay xoa nhẹ hai cái.
“Đừng hồi hộp, đây không phải là trừng phạt.” – Phó Ngộ Trúc giơ tay lên, đánh một cái lên mông cậu.
Đoàn Dao vô thức nhảy dựng lên, tuy không đau lắm nhưng lại có cảm giác tê dại kiểu khác.
“Tặng cậu quà gặp mặt trước đã.” Phó Ngộ Trúc nói.
Thì ra không phải là trừng phạt, thì ra trừng phạt còn chưa bắt đầu.
Phó Ngộ Trúc đánh không có quy luật gì cả, khi thì đánh liên tiếp mấy cái, khi thì xoa nắn mông cậu.
Sau khi mười cú đánh, Phó Ngộ Trúc đánh mạnh hơn, Đoàn Dao đồng thời cảm nhận được đau đớn.
Sau một cái tét mạnh vào mông cậu, Đoàn Dao thấp giọng kêu thành tiếng, Phó Ngộ Trúc khẽ cười: “Đau rồi à?”
Đầu Đoàn Dao vùi xuống cực thấp, cậu rầu rĩ đáp: “Không có…”
“Cởϊ qυầи ra.” – Phó Ngộ Trúc nói.
Đoàn Dao đáp lời rồi đứng lên cởϊ qυầи.
Ngón tay Phó Ngộ Trúc ngoắc viền qυầи ɭóŧ cậu: “Cởi cả cái này nữa.”
Đoàn Dao đỏ mặt cởϊ qυầи lót ra, nằm sấp lên đùi hắn lần nữa.
Phó Ngộ Trúc quan sát sắc mông cậu, màu phấn hồng phân phối rất đều đặn, từ cánh mông đến bắp đùi đều giống như quả đào mật vậy.
“Màu sắc rất xinh đẹp.” – Phó Ngộ Trúc sờ lên bờ mông hơi nóng của cậu: “Nói cho tôi biết, cậu còn muốn bao nhiêu cái nữa?”
Đầu óc Đoàn Dao loạn hết cả lên, đây là để cho tự cậu chọn số lượng ư? Nhưng bản thân cậu cũng không biết.
Hình như vừa rồi chỉ chịu hơn ba mươi cái…
Cậu nói đầy đắn đo: “Ba, ba mươi cái ạ?”
“Được.” – Phó Ngộ Trúc đáp vô cùng thoải mái, hắn lại nói: “Đoàn Dao, không cho phép cọ xát trên quần tôi.”
Đoàn Dao thoáng khựng lại, sắc đỏ ửng phừng một cái lan xuống tận cổ.
“Tiên sinh… tôi…” – Đoàn Dao ngập ngừng: “Tôi sai rồi, tôi không cố ý đâu.”
Phó Ngộ Trúc rất độ lượng: “Không sao.”
Dứt lời, hắn giơ tay lên đánh từng phát từng phát một lên mông Đoàn Dao, hơn nữa chỉ đánh lên cánh mông bên trái của cậu. Tiếng tay chát chát vang lên, đánh đến mức Đoàn Dao không ngừng bị thúc về phía trước.
Phó Ngộ Trúc ấn chặt eo cậu, đánh mười cái vừa nhanh vừa tàn nhẫn, cánh mông bên trái ngày càng tăng thêm sắc đỏ.
Đoàn Dao dồn dập thở dốc, cậu không ngăn được tiếng rêи ɾỉ quanh miệng, rõ ràng không phải đau, nhưng cũng đủ để khiến cậu không chịu nổi.
“Có đau không?” – Phó Ngộ Trúc xoa mông cậu.
Đoàn Dao lắc đầu: “Không đau, thưa ngài.”
“Vậy tôi tiếp tục hay là đánh bên này?” – Phó Ngộ Trúc cực kỳ ác liệt.
Đoàn Dao nghẹn ngào, cậu gật đầu đầy cam chịu: “Vâng thưa ngài…”
Phó Ngộ Trúc tiếp tục đánh mông trái của cậu, sau khi thêm mười cái, Đoàn Dao cảm thấy nửa bên mông trái của cậu đã không còn tri giác gì nữa rồi.
“A!” – Đoàn Dao kêu to một tiếng.
Phó Ngộ Trúc véo mông cậu một cái, nắm lấy vần vò mảng da thịt đỏ rực kia, hắn vẫn hỏi câu đó: “Có đau không?”
Đoàn Dao vội gật đầu: “Đau ạ.”
“Muốn đổi bên khác à?” – Phó Ngộ Trúc dịu dàng hỏi.
“Vâng.” Đoàn Dao trả lời.
“Được.” – Phó Ngộ Trúc đáp, duỗi tay qua véo mạnh cánh mông phải của cậu.
Như nghẹn một hơi trong họng, Đoàn Dao chỉ phát ra một tiếng kêu “A…” ngắn ngủi.
Phó Ngộ Trúc cười trông rất vui vẻ. Cuối cùng hắn cũng không bắt nạt cậu nữa, sau khi buông ra, chẳng mấy chốc đã đánh xong mười cái bên mông phải.