Tận Thế Luân Hồi

Chương 17: Màn chơi thứ Nhất

Quái vật mặt to "Bùm" một tiếng vào nước, theo sát mà mà lặn xuống nước.

Nhưng mà lúc này trong nước lại hoàn toàn không có bóng dáng Tần Diệc.

Quái vật mặt to ở trong nước xoay tới xoay lui, một hồi lâu sau, mới không cam lòng ngoi lên mặt nước, trở về không trung.

Sau một khắc, tảng đá đang dần chìm xuống đáy nước chợt lóe lên, biến trở lại thành Tần Diệc.

L*иg ngực của cô gần như nổ tung vì nghẹt thở!

Hoàn toàn là dựa vào một cỗ nghị lực, cô nổi lên mặt nước, từng ngụm từng ngụm thở dốc, đồng thời cũng không dám dừng lại, xoay người tiếp tục bơi về phía tòa nhà cách đó không xa.

Mãi đến khi trèo lên cửa sổ trèo vào trong phòng nước đọng, Tần Diệc mới dừng lại, kinh hồn bất định thở hổn hển.

Cũng may, cũng may kỹ năng ngụy trang của cô kịp thời dùng tới!

Những người khác... Cũng không biết thế nào.

Vừa nghĩ tới đây, liền nghe bên ngoài truyền đến một tiếng gầm cực kỳ đáng sợ!

Âm thanh kia, thật đinh tai nhức óc giống như dùng mấy trăm thứ âm thanh hòa lẫn vào nhau vậy!

Tần Diệc nhanh chóng chạy đến bên cửa sổ nửa ngồi xổm xuống, cẩn thận thò đầu nhìn ra bên ngoài ——

Đây là... Quái vật nào?

Một khối cao lớn như ngọn núi, phía dưới là những chiếc xúc tu nối liền với khuôn mặt người không ngừng lắc lư.

Tần Diệc không đoán sai, mặt những người này đích thực là tay chân của cùng một con quái vật!

Con quái vật này trông giống như bạch tuộc, nhưng ... Bạch tuộc có 16 chân không? Bạch tuộc có xúc tu như thế này không?

Mặc kệ nó là cái gì, bây giờ điều mà Tần Diệc có thể làm là cố gắng co mình lại, trốn ở trong gian phòng này.

Cô không dám thò đầu ra ngoài, chỉ nghe thấy từng tiếng vỗ mặt nước.

Không biết qua bao lâu, hai chân cô đều tê rần, những thanh âm kia mới ngừng lại.

Ngay khi Tần Diệc di chuyển qua thăm dò nhìn ra ngoài, quái vật lại một lần nữa phát ra tiếng gầm đinh tai nhức óc.

Ngay sau đó, lấy con quái vật mặt to kia làm trung tâm, trên mặt nước bốn phía nổi lên từng gợn sóng.

"Rầm" một tiếng, một con quái hình cá từ trong nước thò đầu ra.

Liên tiếp, hơn mười con quái hình cá có ngoại hình tương tự lần lượt xuất hiện, vây quanh quái vật mặt to ở giữa.

Các xúc tu của quái vật mặt người càng đung đưa dữ dội hơn, từ giữa không trung nhanh chóng hạ xuống, đập trực tiếp về phía những con quái vật cá đó!

Tần Diệc nghe được âm thanh ùng ục, dường như là một con quái cá đang nói chuyện.

Ngay sau đó, những con quái cá đó cùng nhau nhào về phía quái vật mặt người!

Một trận chiến bắt đầu như thế này.

Quái vật mặt người tuy rằng kích thước khổng lồ, còn có hơn mười khuôn mặt người rất đáng sợ, nhưng cơ thể khổng lồ cũng làm cho nó đi lại bất tiện.

Nhất là những xúc tu, tấn công kẻ địch ở xa rất tốt, nhưng muốn dùng để công kích kẻ địch ở gần mình lại có vẻ rất khó khăn.

Không bao lâu, trên người quái mặt người đã bị những con quái vật cá đó cắn đến máu tươi đầm đìa!

Đương nhiên, quái vật cá cũng có tổn thương. Sau khi chết, quái vật cá sẽ không chìm trong nước, giống như cá bình thường sau khi chết nổi trên mặt nước, theo sóng nước lắc lư.

Ngay lúc bên kia đang kịch liệt, Tần Diệc nhìn thấy một người từ trong nước trèo ra, cách cô không xa, cô liếc mắt một cái liền nhận ra là Hồ Lai.

Không dám mở miệng gọi hắn, Tần Diệc cầm lấy ly từ trên bàn phía sau lên, lần lượt ném về phía Hồ Lai. Khi ném món cuối cùng, Hồ Lai cuối cùng cũng nhìn thấy cô.

Anh ta còn rất nhàn nhã ở trong nước cười phất phất tay với cô, mới nhanh chóng bơi tới.

Khi anh đến, Tần Diệc liền hỏi: "Hai người còn lại đâu?”

Hồ Lai vừa lau mặt vừa lắc đầu: "Đều chỉ lo chạy trốn, không thấy.”

Tần Diệc gật đầu, nhỏ giọng nói: "Thừa dịp chúng nó còn đang tàn sát lẫn nhau, chúng ta mau đi thôi. ”

Hồ Lai quay đầu nhìn thoáng qua bên kia, tức tối: "Đây mà là nhiệm vụ tân binh? Nếu bị những con quái vật này nhìn thấy thì sẽ bị xé nát trong vài phút!"

Lời này của anh ta vừa nói xong, xa xa liền truyền đến một tiếng kêu thảm thiết của con người.

Tần Diệc biến sắc, cẩn thận lắng nghe, trầm giọng hỏi: "Đây là giọng của Trần Sơn đúng không?”

Đáng tiếc vị trí của bọn họ quá thấp, chỉ có thể nhìn thấy tình huống nửa bên này, nửa bên xa xa, tất cả đều bị thân thể ngư quái khổng lồ ngăn trở.

Trần Sơn tổng cộng kêu ba tiếng, lần cuối cùng, tiếng kêu cao đến mức vượt qua âm lượng của người bình thường, sau đó lại ở chỗ cao nhất đột nhiên dừng lại.

Hồ Lai ngẩn người: "Chết, chết rồi sao?”

Trong lòng Tần Diệc trầm xuống, thật sự không muốn nghĩ như vậy, cô lắc đầu, nói: "Chúng ta lên lầu trước.”

Mặc kệ người kia có phải là Trần Sơn hay không, cũng mặc kệ hắn chết hay sống, hiện tại bản thân khó bảo toàn hai người, thật sự không có năng lực đi qua làm anh hùng.

Nếu như là bạn bè cùng sinh ra tử, Tần Diệc ngược lại nguyện ý liều mạng đi cứu, nhưng mỗi người trong đoàn đội này, thời gian quen biết cô cũng chỉ có vài ngày mà thôi, cô sẽ không vì vậy mà mạo hiểm.

Huống hồ khoảng cách xa như vậy, ở giữa còn cách nhiều quái vật như vậy, muốn cứu cũng không cứu được.

Có lẽ là bởi vì cá quái gần đó đều chạy đi ăn con quái mặt to kia, Tần Diệc và Hồ Lai ven đường lên lầu tìm kiếm thức ăn, từ lầu bốn đi lên tầng mười, đều không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào.

Nhưng thật không may, họ chỉ tìm thấy một túi bánh quy nhỏ.

Hai người chia nhau ăn, trong bụng đói khát một chút cũng không giảm bớt, ngược lại bởi vì ăn một chút đồ ăn, mà khiến dạ dày vốn đói quá đầu lại bắt đầu kêu gào.

Lúc Tần Diệc đi lên lầu mười một, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn thoáng qua bên ngoài, nhịn không được nói: "Không biết loại thịt của loại biến dị sinh vật này có thể ăn được hay không.”

Hồ Lai sốc nhìn cô: "ngươi vẫn là một người phụ nữ? Ngay cả những lời nặng lời như vậy cũng có thể nói ra!”

Tần diệc hỏi: "Vậy giữa sự sống còn và chết đói, ngươi có chọn chết đói không?"

"..." Hồ Lai trầm mặc trong chốc lát, nói: "Lại tìm phía trên, chắc sẽ có đồ ăn, ngươi lúc trước không phải nói, người bên này là nhóm đầu tiên được cứu viện sao. ”

Người đầu tiên được cứu viện, tự nhiên sẽ không mang theo túi lớn túi thức ăn rời đi. Cho dù bọn họ muốn, vì để lại thêm không gian cứu người, đội cứu hộ cũng sẽ không cho phép mang theo đồ đạc.

Trên lầu mười ba, hai người rốt cục tìm được thức ăn, hơn nữa còn là rất nhiều thức ăn.

Tất cả thức ăn được chất đống với nhau, chất đống với một nửa phòng khách!

Năm hộp nước khoáng hoàn chỉnh, bánh mì nhỏ đóng gói chân không hàng trăm, mì gói mười hộp, cơm thuận tiện tự sưởi ấm hai hộp, ngoài ra còn có hai hộp sữa chua!

Hồ Lai vừa nhìn thấy mấy thứ này liền kích động nhào tới, xé bánh mì liền nhét vào miệng, vừa nhai lớn vừa hàm hồ không rõ nói: "Đặc biệt tốt, ông đây rốt cục không cần đói bụng!”

Tần Diệc tiến lên mở ra một hộp cơm thuận tiện tự sưởi ấm, động tác nhanh chóng làm nóng hộp cho mình, sau một lát chờ đợi, cuối cùng cô cũng ăn được miếng cơm nóng đầu tiên mấy ngày nay.

Cơm nóng hổi vừa vào miệng, cô lại có một loại xúc động muốn khóc.

------------