Nhóm Tổ Tiên Cầm Dao Bắt Tôi Phải Nấu Ăn

Chương 5: Đầu Bếp Thế Gia 2

Trước đây ba nói sẽ mua cho cô một căn nhà ở thủ đô, nếu ông ấy đã không mua được thì để cô tự mua vậy!

Nghĩ đến đây, Tôn Bảo Bảo lau mồ hôi, mở va li rồi lấy một cái túi. Sau đó tiến lên bỏ những tấm bài vị kia vào túi và cất từng cái một.

Làm việc hồi lâu, Tôn Bảo Bảo đầu bù tóc rối, người phủ đầy bụi đất. Leo lên leo xuống, cuối cùng cất xong mấy chục tấm bài vị đi. Cô phủi tay, hai tay ôm eo đứng lên.

Nhìn về phía trung tâm của từ đường, vẫn còn những bức họa chân dung của tổ tiên được treo trên bàn.

Tôn Bảo Bảo nhìn trái nhìn phải, luôn cảm thấy chân dung của mười tám đời tổ tiên mình đều ở trên đó.

Khi còn nhỏ, cô đã hỏi ba mình khi thờ cúng tổ tiên thì ba bảo trên đó có ông nội, ông cố và vợ của mình…

Theo tập tục ở nơi đây thì người tổ tiên có thể treo bức hoạ ở đây phải là người đầu tiên thành lập ra dòng họ hoặc các người đứng đầu ở thế hệ sau. Nếu không cũng phải là con cháu trong vòng năm đời, tuy nhiên không phải con cháu nào trong vòng năm đời cũng có thể đảm đương được, nhất định phải là một danh nhân của gia tộc!

Vì vậy, những bức chân dung trong từ đường của những gia đình bình thường không có nhiều, ít hơn nhiều so với gia đình của Tôn Bảo Bảo.

Mà nhà cố có thể treo nhiều bức hoạ chân dung như vậy, một là vì trong nhà cô không có nhiều người, hai là bởi vì trong nhóm tổ tiên của cô, mỗi người đều là một đầu bếp tinh anh!

Nghĩ đến đây, Tôn Bảo Bảo chắp hai tay lại, vẻ mặt trang nghiêm, thành kính đứng trước bức chân dung của tổ tiên:

“ Nhóm các vị tổ tiên xin đừng trách cháu, Tôn gia chúng ta sa sút thì mọi người phải đi gặp ba cháu. Đồng chí Tôn Bỉnh Trung, mấy tháng trước đồng chí Tôn cũng đi xuống với mọi người rồi nhưng chưa dạy cháu cái gì cả.

Tôn Bảo Bảo “ sống chết mặc bay tiền thầy bỏ túi” mà đổ hết trách nhiệm lên người của ba mình, còn khóc nức nở đáng thương vô vùng lại nói với giọng điệu ngàng càng thành kính:

“Cháu gái của mọi người cũng bất đắc dĩ buộc phải bán ngôi nhà và tài sản của tổ tiên, vì vậy mọi người đừng trách cháu. Nếu là nguyện ý, tốt hơn hết mọi người nên phù hộ cho cháu sức khỏe tốt và may mắn trong mọi việc. Đẹp trai kiếm và được nhiều tiền tiền bạc!"

“Nhà họ Tôn, mầm mống duy nhất ta quỳ lạy mọi người … ừm” Tôn Bảo Bảo kích động bật khóc, vừa định quỳ xuống liền nhìn thấy trên mặt đất đầy bụi…

Quá bẩn, chắc là lão tổ không muốn cô phải dập đầu rồi!

"Được rồi, hạt giống duy nhất của Tôn gia, vĩnh biệt mọi người!"

Tôn Bảo Bảo lại chắp tay, nhắm mắt lại và cung kính vái ba lần!

Trong miệng còn tại lẩm bẩm nói: “ Mọi người nhất định phải bảo hộ cháu, nếu tức giận thì đi gặp đồng chí Băng Trung, đừng tới tìm cháu nhé ạ!"

Trong nhà rất yên tĩnh, chỉ có lá cây bị gió thổi phát ra tiếng "xào xạc" nhẹ. Ánh nắng bên ngoài dần dần chiếu vào từ đường xuyên qua cổng, xuyên qua mấy bức hoạ bên cửa sổ. Xua tan bóng râm trong nhà, mang đến cảm giác ấm áp nóng rực.