Nhóm Tổ Tiên Cầm Dao Bắt Tôi Phải Nấu Ăn

Chương 2: Bán Nhà Tổ

Nói đến đây, họ cũng có chút tự hào. Những ông già này, họ đã ăn những món ăn mà nhà vua đã ăn!

Đứa cháu kích động, "Oa, nấu cơm cho nhà vua! Vậy thì ông nội không lừa con rồi, đúng là có thể chảy mười cân nước miếng!"

Họ biết từ TV rằng nhà vua là lớn nhất! Vậy thì người nấu ăn cho nhà vua phải là người nấu ăn lớn nhất!

Du khách bên cạnh không nhịn được nói: “Đó là ngự trù đúng không?”

Nhóm người cao tuổi không quan tâm ai đang hỏi, chỉ dè dặt cười cười nói: “ Cũng không phải là sao? Kỳ quái là nhà bọn họ truyền đời này qua đời khác, thế nhưng đời nào cũng chỉ đẻ ra con trai. Càng kỳ quái hơn nữa là đời đời bọn họ đều làm đồ ăn cho nhà vua.”

Các du khách kinh ngạc, không khỏi lấy điện thoại di động lên mạng tra cứu: "Là thật! Trời ạ, đầu bếp nhiều đời nấu cơm cho nhà vua, không biết món ăn họ nấu có mùi vị như thế nào?"

“ Mùi vị…” Một ông lão có mái tóc trắng muốt miệng:

“ Chép chép” hai cái , vươn đầu ngón tay ra đếm từng cái một: “ Ông chỉ nhớ rõ món canh cá của chị Tống cực kỳ tươi ngon! Chân giò hun khói, thịt cá quế, măng tươi, còn có vài món mà ông đã quên. Nhưng dù gì khi ngậm vào miệng nó mềm mềm, vị tiên chảy từ miệng vào trong bụng.”

"Này! Tôi đã ăn món cá của nhà họ Tôn, món đầu cá hấp với ớt băm nhỏ, tôi ăn thử xem. Ông đây đã hơn chín mươi tuổi rồi, rốt cuộc chưa bao giờ được ăn món cá ngon như vậy nữa!"

"Còn món cá chép chua ngọt."

“ Món cá chép om nữa.”

“ Chà, sao mọi người cứ nói về món cá thế, tôi cảm thấy món nấm khẩu bắc hầm đậu hũ mới ăn ngon nhất.”

“ Nói điêu, thịt viên tứ hỉ mới là số một! Vừa miệng mà tươi mềm, cắn một miếng là muốn nuốt lưỡi.”

“ Ông điên à, đầu cá hầm ớt băm với ngon nhất! Khi ăn thêm một ít bánh phở cuốn tay, nhúng vào nước canh thì đúng là mỹ vị nhân gian, ngàn vàng không đổi!”

Một đám lão nhân mới ăn một món đã giận đến run lẩy bẩy đứng lên giành vị trí số một, mặc kệ cháu ngoại ngăn cản, đều giơ quạt nan trong tay suýt chút nữa đánh nhau…

Lúc này, một chiếc máy kéo chở gà vịt đang phi nước đại ầm ầm trên đường quốc lộ ở khu Thanh Thành Sơn.

Làn gió nóng như sóng ập vào mặt mọi người, người ngồi trên đầu xe đội mũ rơm, trong miệng ngậm cỏ đuôi chó, cơ thể có làn da màu đồng và hàm răng trắng không nhịn được nheo mắt lại.

“ Bảo Bảo, tại sao em lại muốn bán tiệm cơm ở khu nội thành? Giá nhà đất ở Thanh Thành Sơn của chúng ta mỗi ngày càng cao, hơn nữa nhà hàng của em có vị trí tốt như vậy, bán thì dễ nhưng mua lại thì khó lắm đấy!"

Anh ấy hơi quay đầu lại hét lớn với người ngồi ở phía sau.

Nói xong, nửa ngày cũng chẳng có ai đáp lại.

Chiếc máy kéo từ đường lớn chạy đến ngã rẽ vào đường nhỏ cho nên phải giảm tốc độ, đúng lúc đó đằng sau xe máy kéo phát ra tiếng “ đùng đùng”, một cái đầu nhỏ xù xù gạt gà vịt sang một bên để quay đầu nhìn ra ngoài.