Bàn tay Thi Hòa Khanh đặt trên tay vịn ghế đột nhiên nắm chặt, mười lăm năm.
Nhưng sắc mặt gã vẫn bình tĩnh, dường như suy nghĩ một lúc: "Bà chủ Tôn, cô có bao nhiêu rượu Trúc Diệp Thanh?"
Tôn Bảo Bảo thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói: "Chỉ có một cân thôi, những cái khác còn phải đợi mấy tháng nữa mới đến thời hạn."
Khi bán hàng, rõ ràng cung không đủ cầu sẽ dễ bán hơn, đặc biệt là với rượu ngon như vậy.
Có hay không thì cũng phải không có.
Thi Hòa Khanh gật đầu: "Vậy làm phiền bà chủ Tôn lấy vò Trúc Diệp Thanh đó ra đây."
Một cân thì tốt, không nhiều không ít, bây giờ không có hàng thì càng tốt hơn.
Lần này đối tác là Tổng giám đốc Triệu, một người con rất có hiếu, nghe nói bố của Tổng giám đốc Triệu là người Sơn Tây, rất thích Trúc Diệp Thanh.
Hình như bố của Tổng giám đốc Triệu sinh nhật vào thứ sáu tuần sau phải không? Sinh nhật bảy mươi tuổi, hẳn là sẽ tổ chức lớn...
Tôn Bảo Bảo nghe Thi Hòa Khanh nói thì gật đầu, nhanh chóng bê rượu Trúc Diệp Thanh ra, quả thực chỉ còn hơn một cân một chút.
"Ông chủ Thi, ông có thể uống thử cốc bên cạnh." Tôn Bảo Bảo rót phần còn lại cho Thi Hòa Khanh.
Thi Hòa Khanh kiểm tra rượu một cách cẩn thận, gã cầm lấy cốc rượu, rượu trong vắt, có hương vị của rượu Phấn và dược liệu tốt. Quan trọng nhất là hương thuốc không nồng, chứng tỏ vò Trúc Diệp Thanh này đã được ủ nhiều năm.
Chỉ có ủ lâu thì hương rượu Trúc Diệp Thanh mới trở nên đậm đà và các hương thuốc mới hòa quyện tốt như vậy.
Sự hài lòng trên mặt Thi Hòa Khanh lúc này không thể che giấu,gã nở nụ cười, ngẩng đầu nói: "Bà chủ Tôn, cô cứ để vò rượu này ở đây đi."
Tôn Bảo Bảo giật mình: "Thưa ông, vò Trúc Diệp Thanh này giá hai mươi vạn."
Cô nói ra cái giá này cũng không thực sự tự tin, nói xong không nhịn được nhìn Thi Hòa Khanh, thực ra...
Mười lăm vạn cũng được.
Không thì mười vạn cũng được.
Nếu thực sự thất đắt thì năm vạn cô cũng bán.
Tim Tôn Bảo Bảo đập thình thịch, ngay khi nụ cười trên mặt sắp không giữ được nữa thì Thi Hòa Khanh thản nhiên nói một câu: "Được."
Tôn Bảo Bảo đột nhiên thở gấp, cố gắng nhịn lại mới kéo được câu nói sắp bật ra khỏi miệng về bụng.
Chết tiệt.
Cô lặng lẽ nắm chặt tay bàn nhỏ, Tôn Bảo Bảo, mày giỏi lắm.
Hai mươi vạn cũng dám nói ra, quan trọng là người ta còn đồng ý.
Cô cố nhịn run, dùng hộp gỗ nhanh chóng gói rượu lại, quay người nhìn những người trên bàn.
Ơ… Những khuôn mặt này đều không gợn sóng, như thể đang nghe hai mươi đồng vậy.
Đây chính là thế giới của người giàu sao?
Được rồi, cái mùi chua loét vì ghen tị của Tôn Bảo Bảo bốc lên khiến cô bình tĩnh hơn không ít, cô nhận ra mình hiểu biết quá ít.
Không chỉ hiểu biết ít mà đôi chân còn yếu ớt nữa, lúc ra khỏi cửa, ôn Bảo Bảo nhanh chóng nắm lấy vai của Đào Tử.
"Đào Tử, Đào Tử..." Giọng Tôn Bảo Bảo hơi run.
Đào Tử không trả lời, Tôn Bảo Bảo quay đầu lại nhìn thì thấy mắt Đào Tử vô hồn, cậu ta cứ vậy đâm thẳng vào cột nhà.
"Ui." Tôn Bảo Bảo ôm đầu nhắm mắt, mẹ ơi, nhìn thôi cũng thấy đau thay cậu ta.
Những vị khách đang đợi ăn trong đại sảnh đã chờ khá lâu. Tôn Bảo Bảo giờ đây thực sự muốn cảm ơn con suối nhỏ đó. Từ cửa sổ bếp, cô có thể nhìn thấy vườn rau và dòng suối. Hiện tại, phần lớn khách đều đã cởi giày và xắn quần lội xuống suối.