"Trên đời, mỗi loại rượu có một hương vị khác nhau, giống như con người vậy, không có vò rượu nào có hương vị giống nhau. Nhưng nhìn chung thì rượu chỉ chia theo loại. Ví dụ như rượu Thương là trong, rượu Tuần là cay, rượu Xuyên là tươi, chỉ khi hiểu được những hương vị này thì mới có thể nấu chúng."
Ông Tư ngồi đối diện Tôn Bảo Bảo, tay cầm cây gậy vừa gọt.
Ông lão vừa nói vừa bảo cháu đích tôn Tôn Quốc Đống bày những vò rượu mới lấy từ hầm rượu ra bàn.
Tôn Bảo Bảo nhíu mày nhìn hàng rượu trên bàn...
"Khoan đã, không phải cháu chỉ cần học nấu ăn thôi sao?" Cô vội ngắt lời ông Tư: "Chẳng lẽ không được mua rượu ở bên ngoài sao?"
Ông Tư là cụ cố của Bảo Bảo, trong số các ông nội thì ông lão là người nóng tính nhất, ông lão hận không thể rèn sắt thành thép: "Ai nói với cháu chỉ cần học nấu ăn? Ngoài rượu ra, gạo, muối, dầu, nước tương, giấm, trà, thứ nào cháu cũng phải học. Người nhà họ Tôn chúng ta, những thứ này đều phải thành thạo."
Tôn Bảo Bảo há hốc mồm, trước mắt cô như có sao băng vụt qua, suýt nữa thì ngất đi.
"Vậy sau này cháu còn phải học làm nước tương với làm giấm sao?" Cô nhìn tổ tiên bằng ánh mắt không thể tin được.
Tổ tiên thấy dáng vẻ bị đả kích của Tôn Bảo Bảo thì có chút không đành lòng nhưng vẫn khó khăn gật đầu.
Theo họ, những món ăn mà Bảo Bảo làm hiện tại chỉ có thể coi là tạm được, chỉ được tính là nhập môn, vẫn còn cách xa món ăn thực sự của nhà họ Tôn.
Người nhà họ Tôn khi nấu ăn, ngoài đường và muối, hầu hết đều dùng gia vị tự làm, thậm chí cả củi đốt cũng có những quy tắc riêng.
Tôn Bảo Bảo thấy tổ tiên không quan tâm lại tủi thân nhìn ông nội bên cạnh. Tôn Quốc Đống thầm nghĩ rằng cô bị mắng nên mới đến tìm mình, nhưng người mắng cô cũng là ông nội của ông, vì vậy ông cũng chỉ quay đầu đi chỗ khác.
Những người khác cũng thản nhiên nhìn đi nơi khác, thậm chí còn lấy cớ rời đi, bọn họ không muốn nhìn Tôn Bảo Bảo.
Tôn Bảo Bảo không còn cách nào khác, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống, không dám biểu lộ vẻ tủi thân trên mặt. Trong số tất cả các ông nội thì cô sợ ông Tư nhất.
Ông Tư theo lời kể của các ông nội khác thì là bậc thầy nấu rượu, từng được người ta ca ngợi là ‘Tiên tửu.’ Năm xưa, hoàng đế rất thích uống rượu của ông lão, thậm chí sau khi mất còn mang theo một vò rượu làm đồ tùy táng.
Mang một vò không phải vì keo kiệt mà là vì mỗi năm ông lão chỉ làm một vò rượu, hoàng đế cũng không phá vỡ được quy tắc của ông lão.
"Có một câu nói rằng, rượu giống như người già học rộng, càng để lâu càng quý, lấy vò mở đầu tiên là tốt nhất. Bây giờ ở đây có rượu một năm, ba năm, năm năm, mười năm và hai mươi năm. Trước tiên, cháu hãy ngửi thử, sau đó nếm một ngụm, cuối cùng nói cho ông biết thời gian của mỗi vò rượu."
Tôn Bảo Bảo: "..."
Cô là người chỉ uống bia.
Nhưng mà…
"Nhà chúng ta có rượu hai mươi năm cơ à?"
Tôn Bảo Bảo nghiêng người về phía trước, mắt sáng lên.
Rượu hai mươi năm là khái niệm gì, cô từng xem tin tức về rượu Mao Đài 20 năm, nói giá trên trời cũng không quá đáng.
Ông Tư già đời, chỉ nhìn thoáng qua là biết Bảo Bảo đang nghĩ gì, ông lão chỉ nhàn nhạt nói: "Chỉ cần cháu nếm được thời gian, những vò rượu còn lại có thể cho cháu mang đi."