Nhóm Tổ Tiên Cầm Dao Bắt Tôi Phải Nấu Ăn

Chương 25

Đi qua sân giếng là đến sảnh chính, trước cửa cũng có một câu đối: "Một bát cháo, một bữa cơm, hãy nhớ đến sự vất vả để có được. Một sợi chỉ, một sợi vải, luôn ghi nhớ sự khó khăn của việc tạo ra chúng." Sảnh chính bày tám chiếc bàn, cũng là nơi để ăn uống.

Đi tiếp là đến bên nội viện.

Cô không mở cửa nội viện, những đồ nội thất quý giá ban đầu của sảnh chính đều được chuyển đến đây để bảo quản. Phòng bên trái của nội viện trở thành bếp lớn, trước đây ông nội cũng từng làm bếp ở đây.

Đi từ nội viện vào là đến hậu viện nơi cô ở. Trong sân trồng đầy hoa và cây mà cô thích, có cả giàn nho với một chiếc bàn đá nhỏ đặt dưới giàn.

Nhà ở hậu viện có hai tầng. Tầng hai có ba phòng, trong đó phòng ngủ chính là nơi cô ở. Tầng một bao gồm phòng khách và nơi ăn uống tiếp khách riêng của cô, bên cạnh còn có một cái bếp nhỏ để cô tự nấu ăn.

Hậu viện có cửa thông với Thanh Hoan Viên, còn cánh cửa ở sân giếng thì cô không mở vào ngày thường.

Thanh Hoan Viên là một khu vườn theo phong cách Tô Châu điển hình, bên trong có núi, có nước và có lầu các. Đặc biệt là Triều Huy Lâu và Lạc Chiếu Lâu, Triều Huy Lâu có thể ngắm mặt trời mọc, còn Lạc Chiếu Lâu có thể ngắm hoàng hôn.

Nước trong Thanh Hoan Viên là nước được dẫn từ sông Cửu Khúc vào, trên mặt nước có một cái đình, ngoài việc nhiều muỗi ra thì không có khuyết điểm nào khác.

Ngoài ra bên trong còn có một thư viện. Tôn Bảo Bảo tự nhận mình không phải là người thích đọc sách, nhưng vì thư viện đã có sẵn nên cô không thể phá đi.

Hơn nữa, ai mà chẳng có ước mơ trở thành một nữ tài tử chứ?

Hai ngày nay cô thường xuyên ở trong thư viện để chơi game... À không, là để đọc sách bồi dưỡng bản thân.

Chiếc ghế La Hán trong thư viện nằm rất thoải mái.

Phía sau hậu viện có một dãy nhà giống như nhà kho, Tôn Bảo Bảo cải tạo bên trong thành kho hàng. Bên cạnh nhà kho cũng có một cửa sau, rất thuận tiện cho việc vận chuyển hàng hóa. Cô cũng đã thuê Nhị Hùng và Đào Tử, con trai của chú ba Lưu để giúp cô nhập hàng mỗi ngày.

Tôn Bảo Bảo ưỡn ngực, cô cũng trở thành một bà chủ có nhân viên rồi, không còn là tư lệnh không quân nữa.

Ba ngày sau, Tôn Bảo Bảo dậy từ sáng sớm, khoác áo, đi dép lê đến nhà kho kiểm tra thực phẩm.

Phía chân trời lộ ra màu trắng như bụng cá, thỉnh thoảng có chút màu đỏ xen lẫn. Gió buổi sáng thổi nhẹ mang theo mùi sương, đây là hương thơm của thiên nhiên, không một loại nước hoa nào có thể sánh được.

Ngôi nhà yên tĩnh, không, cả thôn Vọng Thiên đều yên tĩnh. Chỉ có tiếng gà gáy vang lên khắp nơi, thỉnh thoảng mới nghe thấy tiếng người đi đường.

Tôn Bảo Bảo đoán đó là chú ba Lưu, chú ba Lưu là người chăm chỉ, ngày nào cũng dậy sớm, hôm thì đi chăm sóc ruộng đồng, hôm thì lên núi tìm củi.

Khi bước chân của chú ba Lưu vừa khuất thì tiếng xe từ xa vọng lại trước cửa nhà kho ngày càng gần, cuối cùng dừng lại ở cửa sau.

Tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài, điện thoại của Tôn Bảo Bảo cũng reo lên: "Bảo Bảo, mở cửa."

Tôn Bảo Bảo trả lời rồi nhanh chóng cúp điện thoại chạy ra mở cửa, Nhị Hùng bên ngoài đang khuân rau từ trên xe ba gác xuống.

Những loại rau này không thể để qua đêm nên cô đã nhờ Nhị Hùng và Đào Tử đi mua từ sáng sớm hôm nay, lúc này bọn họ mới trở về.