Hôm đó trời tối gió lớn, trong nhà trống trải, bóng cây bị gió thổi lay động, chỉ có tiếng động mơ hồ truyền ra từ trong phòng.
Một lúc thì nức nở, một lúc lại cười khúc khích.
Đừng nói đến người, ngay cả ma ở đây cũng phải sợ đến tè ra quần.
"210 vạn, 210 vạn... 210 vạn."
"Ha ha ha, tôi có năm cái 210 vạn."
Nhưng tại sao lại là năm cái, Tôn Bảo Bảo nghĩ trong lòng, một bộ đầy đủ phải có sáu cái chứ.
Nghĩ hồi lâu, những ký ức đã bị chôn vùi trong lòng nhiều năm lại từ từ hiện ra.
Cô nhớ ra, hồi nhỏ khi làm đồ thủ công, cô đã nghịch ngợm dùng cưa cưa một chiếc ghế, là chiếc này... sao?
Đúng rồi, chỉ có bộ ghế này là thiếu một chiếc.
Tôn Bảo Bảo cuộn tròn trong chăn, nước mắt sắp thấm ướt cả chăn rồi.
Cô nghiến răng nghiến lợi đấm vào gối: "Hu hu... bị tôi dùng cưa cưa mất rồi."
"Tôi đã cưa mất 210 vạn... 210 vạn rồi."
Chuyện này đối với cô đã qua mấy tháng rồi nhưng đến giờ Tôn Bảo Bảo vẫn nghĩ đến là buồn đến phát khóc.
Nhưng dù có buồn đến mấy thì cũng phải bán thôi.
Cô đem chiếc ghế làm bằng gỗ tử đàn nhỏ lá kim tinh không còn đôi kia đến nhà đấu giá.
Chiếc ghế này cũng được coi là đồ cổ rồi, chuyên gia giám định xong đã đưa ra kết luận là chứa 90% kim tinh, tức là có giá trị rất cao.
Loại ghế làm thủ công tinh xảo này rất dễ bán, núi Thanh Thành có rất nhiều thương gia buôn trà, bọn họ không chỉ có tiền mà còn thích nhất những đồ vật cổ bằng gỗ quý như thế này.
Theo lời của ông chủ Cao đã mua chiếc ghế với giá 280 vạn: “Khi tự mình pha trà tiếp khách mà ngồi lên đó thì giống như ngồi lên mấy quyển sách vậy, cái chiều sâu, cái đẳng cấp cứ thế mà tăng vù vù.”
Đặc biệt là khi trò chuyện với người khác thì rất thoải mái.
"Này, chuỗi hạt này của cô có phải từ gỗ tử đàn không?"
"À, đúng rồi, ông chủ Cao biết à?"
"Biết chứ, cái ghế mà tôi ngồi đây cũng là gỗ tử đàn."
Khi Tôn Bảo Bảo nhận được tiền thì Cố Bình Xuyên cùng mọi người cũng đưa ra phương án thiết kế.
Bản thân cô cũng không có năng lực gì để chỉ đạo sửa đổi.
Thầy Cố thực sự có tài, trong hơn một tháng, cô đã tận mắt chứng kiến ba thầy trò thầy Cố cần cù chăm chỉ, tỉ mỉ đo đạc khắp nơi, từ sáng đến tối thậm chí còn không kịp ăn cơm.
Mà bản thiết kế đưa ra về cơ bản cũng không phá hủy kiến trúc ban đầu, đảm bảo tối đa sự nguyên vẹn, điều này khiến Tôn Bảo Bảo yên tâm không ít.
Bản thiết kế đã đưa ra, vậy thì đội thi công cũng nên vào vị trí.
Một phần vật liệu cần thiết cho việc cải tạo, cô đã đặt hàng khi thầy Cố thiết kế, còn những vật liệu cần thiết tiếp theo đều nhờ chú ba Lưu giải quyết giúp.
Chú ba Lưu là người chuyên nghiệp, cả núi Thanh Thành, nhà nào có vật liệu gì, ông chú đều biết rõ như lòng bàn tay.
Nhị Hùng và chú ba Lưu dẫn theo hơn mười người bận rộn từ sáng đến tối, còn ba thầy trò Cố Bình Xuyên thì đứng bên cạnh chỉ huy, sợ rằng có chỗ nào bị va chạm.
Tôn Bảo Bảo thì thỉnh thoảng ra ngoài xem tiến độ, thấy không có chuyện gì lại quay về phòng và bị kéo vào không gian học nấu ăn.
Tôn Bảo Bảo đã tính ra thời gian cụ thể, cô ở trong không gian một ngày thì bên ngoài chỉ khoảng một giờ. Vì vậy, cô học trong không gian một ngày thì ra ngoài nghỉ ngơi một giờ.
Cuộc sống ‘có quy luật’ như vậy đã trôi qua được một tháng.