Trong năm tháng này, cô đã suy nghĩ rất nhiều, nhà họ Tôn chỉ còn lại một mình cô, mà các ông lại luôn mong muốn vực dậy nhà họ Tôn. Việc này cô không làm, không lẽ lại để các ông bò từ trong tranh ra làm sao?
Hơn nữa, bây giờ cô đã sử dụng dao bếp thành thạo, thậm chí nhắm mắt lại cũng có thể cắt được giống như bình thường. Kỹ thuật này không làm đầu bếp thì có vẻ hơi phí.
Bây giờ cô có thể một mình ăn no mà cả nhà không đói.
Núi Thanh Thành là một nơi tốt, thôn Vọng Thiên càng là một nơi tốt. Mở quán ăn ở đây không lo không nuôi nổi bản thân.
Hôm nay thời tiết thật tuyệt, bầu trời trong xanh với vài đám mây trắng lơ lửng. Thỉnh thoảng, những chú chim không rõ tên bay qua rồi nhanh chóng vào rừng, có vẻ như chúng cũng đang tránh nắng.
Đây là thời điểm nóng nhất trong năm ở núi Thanh Thành, mặc dù không thể so sánh với 38°C của những nơi khác nhưng cái nắng giữa trưa này vẫn rất gay gắt.
Nghề cũ, nghề cũ gì? Nhị Hùng đội một chiếc mũ rơm, trên đường về nhà vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này, Bảo Bảo không phải mới tốt nghiệp đại học sao?
Trong thôn có một cây cổ thụ ngàn năm, chính phủ đã treo biển, mỗi tháng đều có nhân viên chuyên nghiệp đến kiểm tra. Chính phủ thậm chí còn trợ cấp cho thôn Vọng Thiên chỉ để cây cổ thụ có thể được hưởng đãi ngộ như tổ tiên.
Cây cổ thụ có tán rất lớn, cành lá xum xuê, dưới gốc cây còn có một vòng ghế ngồi, thậm chí còn có vài bàn mạt chược, người trong thôn thường đến đây trò chuyện và đánh bài, ngay cả trẻ con cũng thích đến đây chơi.
Bọn họ thắp hương muỗi, phẩy quạt, một ngày tươi đẹp cứ thế trôi qua.
"Nhị Hùng đi đâu thế?" Có người dưới gốc cây cổ thụ hỏi.
"Đi tìm chú ba Lưu." Nhị Hùng cười ngây ngô trả lời, chú ba Lưu là người có tay nghề sửa chữa tốt nhất ở làng trên xóm dưới. Anh ta từ nhỏ đã đi khắp nơi với chú ba Lưu, luyện được một số tài nghệ.
Ngay cả ngôi nhà của Bảo Bảo lần trước cũng do ông nội Tôn yêu cầu chú ba Lưu sửa chữa.
Một người đàn ông trung niên mặc áo ba lỗ màu trắng nói: "Đi tìm chú ba Lưu làm gì, chú ba không có nhà, tao vừa thấy chú ấy cầm đồ nghề lên núi rồi, chắc là lên đó tìm gỗ tốt."
"Thật sao?" Nhị Hùng vội vàng hỏi: “Chú ấy đi lúc nào? Bây giờ tao đuổi theo còn kịp không?"
Kiệt Tử, cũng chính là người đàn ông mặc áo ba lỗ màu trắng, ném chìa khóa xe ba gác cho Nhị Hùng: "Kịp chứ, chú ba đi về hướng khe giản đầu, chú ấy mới đi được một lúc thôi, mày lên xe của tao mà đuổi theo."
Hắn vừa làm xong việc về tình cờ thấy có người rủ chơi bài, không nhịn được chơi hai ván nên lúc này xe ba gác vẫn đỗ ở bên cạnh.
Nhị Hùng nhận lấy chìa khóa và lập tức lái xe về hướng khe giản đầu. Việc Bảo Bảo muốn sửa sang nhà cửa nên nói với chú ba để khi ông chú tìm gỗ cũng tiện xem gỗ cho việc sửa chữa luôn.
Kể từ khi Nhị Hùng đi, Tôn Bảo Bảo đã dọn dẹp căn phòng trước đây của cô trong ngôi nhà cũ. Vòi nước trong nhà vẫn dùng được, chỉ là dính khá nhiều bụi bặm. Cô mất một khoảng thời gian mới dọn dẹp sạch sẽ căn phòng.
Sau đó cô đi tắm rửa, lúc này trời cũng tối rồi. Cô nằm trên giường, mở điện thoại gọi điện cho bạn: "Alo, Lan Lan, lần trước cậu nói chị cậu là nhà thiết kế kiến trúc cổ đúng không?"