Tôn Bảo Bảo không mấy hứng thú, vì chuyên ngành đại học của cô là quản trị kinh doanh, một ngành học được coi là vạn năng.
Chuyên ngành này do ông nội chọn cho cô, bản thân cô cũng không có một ước mơ cụ thể nào. Nói thật thì sau bốn năm học đại học, thành tích của cô chỉ ở mức trung bình, cô cảm thấy mình cũng chẳng học được gì ghê gớm.
Trước đây, cô không hiểu tại sao ông nội lại chọn ngành quản trị kinh doanh cho cô, thậm chí cô còn nghĩ rằng ông chọn một cách ngẫu nhiên, vì gia sản của tổ tiên đã tiêu tan, không còn gì để quản lý.
Nhưng bây giờ thì cô đã hiểu rồi, ông nội lo xa, dự đoán rằng một ngày nào đó gia tộc họ Tôn có thể được khôi phục. Mặc dù có hy vọng phục hồi nhưng cô lại không biết nấu ăn.
"Cái gì, con không biết nấu ăn?" Các ông nội đều kinh ngạc, hỏi lại với vẻ khó tin: "Người nhà họ Tôn chúng ta còn có người không biết nấu ăn sao?"
Tôn Bảo Bảo thấy vẻ không tin của họ bỗng cảm thấy tủi nhục: "Vâng, con không biết nấu ăn."
Khi thấy vẻ mặt tức giận của vị tổ tiên áo xanh, cô vội vàng giải thích: "Điều này không thể trách con được, ba con không dạy cháu, thậm chí còn không cho con đυ.ng vào dao."
Lời này của cô vừa nói ra, cơn thịnh nộ của mọi người đều chuyển sang đồng chí Bỉnh Trung, chỉ hận là đồng chí Bỉnh Trung không có ở đây, nếu không nhất định sẽ bị lột da, rút gân, cho vào chảo dầu.
Dù Bỉnh Trung đã qua đời, nhưng có câu nói rất hay: "Nuôi mà không dạy là lỗi tại người ba.” Vì thế mọi người quay sang chỉ trích Tôn Quốc Đống, ông nội của Bảo Bảo.
"Thằng sáu." Ông già mặc áo đỏ Tôn Tồn Nghi giận dữ hét lớn: "Sống đến bảy tám mươi tuổi mà ngay cả con trai cũng không dạy dỗ được."
Tại sao nhà họ Tôn lại bị sa sút, hóa ra gốc rễ ở đây.
Tôn Quốc Đống sốt ruột, đối mặt với ánh mắt sắc như kiếm của năm ông già, tiềm lực mồm mép chợt bùng nổ: "Cái này cũng không thể trách cháu, cháu hơn năm mươi tuổi mới có con trai, đứa con trai này chẳng có chút thiên phú nào cả. Các ông cũng biết người không có thiên phú thì giống như gỗ mục, có đẽo thế nào cũng không thành đầu bếp giỏi được."
Lời này không phải để đổ lỗi cho con trai ông mà đây là sự thật không thể phủ nhận.
Ông cũng không hiểu nổi, đời nào nhà họ Tôn cũng biết nấu ăn, tại sao cái lưỡi của con trai ông lại không phân biệt được món nào thiếu muối hay thừa muối, lửa đã đủ chưa hay đã xào tới chưa?
"Làm ba mà không dạy dỗ con cái tử tế là lỗi của cháu." Một ông già mặc áo màu cam bên cạnh ông già áo đỏ tức giận đến nỗi râu cũng dựng đứng lên.
Tôn Quốc Đống không muốn nhận lỗi, hừ hừ hồi lâu, nhắm mắt lại, nghẹn ngào, làm ra vẻ thà chết chứ không chịu khuất phục: "Nếu tổ tiên nói vậy thì tất cả những người có mặt ở đây đều không thoát được."
Khi mọi người đang chỉ trích ông nội mình thì Tôn Bảo Bảo đã lặng lẽ bê ghế tre trốn sang bên cạnh Tôn Tồn Nghi.
Ông nội gánh chịu chỉ trích vì cháu gái cũng không có gì quá đáng, nhưng khi nghe ông nội nói ‘Tất cả những người có mặt ở đây đều không thoát được’, cô liền giật mình.
Đúng vậy, nuôi mà không dạy là lỗi tại người ba.
Tất cả những người có mặt ở đây, ngoài cô ra, ai mà không phải là ba, ai mà không phải là con chứ.
Chính cô mới là người thảm nhất, năm sáu tuổi đã mất mẹ.